Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cổ Thi Diễm Hậu

Cổ Thi Diễm Hậu

Tác giả: Lãnh Thu Nguyệt

Ngày cập nhật: 03:55 22/12/2015

Lượt xem: 1341635

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1635 lượt.

vẫn nhìn vào vũng máu xung quanh Nghê Sắc, không nhúc nhích. Nhuận Ngọc quay đầu ngựa lại, đi tới, đưa tay kéo Đồng Dao lên, cưỡi trên ngựa của hắn.
Đoàn người chậm rãi đi xa, từ xa truyền đến tiếng năm người ngã xuống đất. Đồng Dao cắn chặt môi, nhắm mắt lại, chỉ thấy trước mắt toàn là màu đỏ tươi.
Đồng Dao dần dần hiểu rõ mọi chuyện. Đây căn bản không phải đi săn, là Nhuận Ngọc đang bồi dưỡng một nhóm tử sĩ.
Cái Nhuận Ngọc muốn chính là một cỗ máy giết người tuyệt đối không chống lại mệnh lệnh. Nhuận Ngọc đòi hỏi họ babchs phát bách trúng, đoì hỏi họ phải vô cảm, chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của hắn là được. Tiến vào rừng bắn chết thú vật, chẳng qua chỉ là huấn luyện ban đầu. Kế tiếp chính là con ngựa Toại Phong yêu quý của hắn, sau đó là đến sủng thiếp Nghê Sắc của hắn.
Đồng Dao không kiềm được toàn thân phát run. Mục đích ban đầu của Nhuận Ngọc chính là vậy, hắn đối xử tốt với Nghê Sắc, chiều chuộng Nghê Sắc cho những cung thủ kia nhìn thấy. Trước tiên làm cho bọn họ thấy rằng hắn coi trọng Nghê Sắc, sau đó bắt bọn họ bắn chết cô ấy, chính là muốn thăm dò bọn họ đối với mệnh lệnh của hắn có do dự hay không. Nếu do dự, mềm lòng Nhuận Ngọc sẽ đào thải cỗ máy giết người này.
Đồng Dao siết chặt tay, có thể nói Nhuận Ngọc thật sự là một người không có tình cảm. Hắn có thể làm tất cả mọi chuyện chỉ để đạt được mục đích của mình…
Cô run rẩy, thở hổn hển… Không biết bản thân có thể sống bao lâu, hay sẽ chết thảm như Nghê Sắc… Thậm chí còn thảm hơn cả Nghê Sắc.
Đối với người đàn ông máu lạnh vô tình như vậy, trước kia chính mình cũng có một chút lưu luyến, hiện tại nghĩ đến thật là đáng sợ. Hắn như con bò cạp tuyệt đẹp, dụ hoặc mê người, vẻ ngoài vô cùng hấp dẫn, nhưng bất cứ lúc nào cũng sẽ làm cho người khác mất mạng.
Lúc quay về, mười hai cung thủ ban đầu giờ chỉ còn lại bốn, khiến cho người ta cảm thấy rất tiêu điều… Đồng Dao sợ hãi không thôi.
Lại một đêm không ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại, trước mắt sẽ xuất hiện khuôn mặt trắng bệch của Nghê Sắc, sau đó bật dậy, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Sáng sớm hôm sau, cô ngửi thấy mùi hương thoang thoảng. Sáng sớm tinh mơ vẫn còn hơi se lạnh, bên ngoài mưa phùn lất phất một màu xám ảm đạm. Cô mặc y phục, bước ra khỏi lều.
Nhìn xa xa , Đồng Dao nhíu mày.
Phía xa hình như có dựng một cái đài vuông vức, có vài người đứng dưới đài, người đứng đầu chính là Nhuận Ngọc.
Càng đi về trước tim Đồng Dao đập càng nhanh, không thể kiềm chế được nỗi khiếp sợ trong lòng.
Chỉ thấy trên đài, có một cô gái nắm ngửa mặt lên trời. Đồng Dao đã từng gặp qua cô gái này, chính là cô gái mặc y phục màu lam xuất hiện bên cạnh Nhuận Ngọc, cũng là một trong những sủng thiếp của Nhuận Ngọc. Hơi thở cô ta bình ổn, nằm trên tấm trúc trên đài, dưới đài chất đầy củi khô.
Nhuận Ngọc cầm ba nén hương, hướng về bầu trời quỳ lạy, cắm vào lư hương giữa đài. Bốn cung thủ đứng ở phía sau hắn. Sau đó Nhuận Ngọc cầm một thứ giống như thanh rìu được làm từ ngọc, giơ lên qua đỉnh đầu, ngửa đầu nhìn lên bầu trời sương sớm mưa bụi bay lất phất.
Đồng Dao liền hiểu ra. Chữ tượng hình cùng hoa văn hình chim khắc trên chuôi của rìu ngọc, cô đã từng nhìn thấy trong tài liệu ở khoa khảo cổ, có từ nghìn năm trước, các hoàng tộc dùng để làm lễ hiến tế. Người con gái nằm trên giàn tế sắc mặt trắng bệch, nhưng biểu cảm vẫn kiên định như cũ.
Đồng Dao không khỏi hít một ngụm khí lạnh, chuyện này, chẳng nhẽ chính là tế sống của thời cổ!
Hiến tế thông thường chỉ xảy ra vào ngày lễ lớn hoặc là lúc cầu phúc cho những việc trọng đại. Lần này là vì cái gì? Đồng Dao căng thẳng nhìn khuôn mặt như điêu khắc của Nhuận Ngọc, cảm thấy khó thở. Bốn cung thủ cầm mấy bình đất sét màu đen, bên trong hình như là dầu, bắt đầu đổ vào củi khô dưới giàn tế.
Hiến tế là loại lễ nghi cổ xưa, mọi người ở thời kỳ cổ đại rất tin tưởng, miễn là dâng vật sống cho thần linh, có thể khiến thần linh phù hộ mưa thuận gió hoà hoặc xuất binh đánh trận thuận lợi. Đồng Dao cố gắng nhắm mắt lại, chính mình có thể tận mắt thấy một nghi lễ thời cổ đại, có thể nói là một may mắn, không nên can thiệp. Nhuận Ngọc cầm lấy bó đuốc đi về phía trước, Đồng Dao chứng kiến tất cả, cô gái trên giàn tế nhắm chặt mắt lại, hơi run rẩy.
Ngọn lửa bắt vào củi khô, có chất dẫn cháy là dầu, ngọn lửa bùng lên, toàn bộ phần bệ của giàn tế phát ra tiếng xèo xèo. Cô gái trên giàn tế mở to mắt nhìn, ngọn lửa xung quanh cao ngất trời, cô ta cố gắng hít thở, gương mặt trắng bệch vô cùng chói mắt.
Không cần quan tâm… Không cần quan tâm! Cô muốn quản cũng không quản được! Đồng Dao cắn chặt môi, buộc mình không được nhìn.
Gió ở xung quanh ngày càng lớn, lửa càng cháy dữ dội. Lửa dần dần lan ra, đã đốt tới váy cô gái. Lòng Đồng Dao đau như dao cắt.
Cuối cùng, Đồng Dao vẫn không kiềm chế được mình, chạy nhanh tới: “Dừng tay! Các người dừng tay lại!”
Còn chưa tới gần, đã bị hai cung thủ giữ lại.
“Thủ lĩnh, mau thả nàng ấy ra, xem như là tiểu nữ cầu xin người, mau thả nàng ấy xuống đi!”
Nhuận Ngọc chậm rãi quay đầu lại.


Old school Easter eggs.