
Tác giả: Lãnh Thu Nguyệt
Ngày cập nhật: 03:55 22/12/2015
Lượt xem: 1341652
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1652 lượt.
Ngọc vừa chết, Nhuận Ngọc là người trực tiếp kế thừa ngôi vị, chuyện này…
Dùng hết sức đẩy cửa, rõ ràng cửa đã bị khoá.
“Sao lại thế này? Thả ta ra… Mau thả ta ra!” Đồng Dao dùng sức đập cửa hét lớn, nhưng thị vệ bên ngoài như bị điếc, hoàn toàn không quan tâm.
Đồng Dao run rẩy lùi về phía sau, trong lòng lại càng lạnh giá, cô lại bị giam lỏng…
Không ai biết đại hoàng tử chết như thế nào, không ai, chỉ có cô! Biết bí mật huấn luyện đội cung tiễn, trong rừng rậm đi săn theo kiểu giết hàng loạt, Toại Phong chết, Nghê Sắc chết, hiến tế người sống… Mọi chuyện hoàn toàn là sắp đặt của hắn. Mục đích chính là, giết chết người thừa kế ngôi vị, tự lên ngôi vua! Chuyện giết chết anh em ruột thịt lại phơi bày rành rành trước mắt cô…
Hô hấp của Đồng Dao ngày càng dồn dập.
Nhuận Ngọc đã giết chết con ngựa mà hắn yêu quý nhất, giết ái thiếp của hắn, thậm chí còn giết anh trai hắn. Bề ngoài xinh đẹp nhưng lòng dạ hắn lại ác độc như vậy. Hắn quyết không thể bỏ qua cho người thứ hai biết được chuyện này. Một phi tử thành vật hi sinh để hắn luyện binh, một phi tử khác thì bị hắn tế sống, hiện giờ bốn cung thủ còn lại cũng đã chết, người duy nhất biết rõ chân tướng chỉ còn có một mình cô.
Càng ngày trong lòng Đồng Dao càng rõ ràng. Nhưng việc Thấm Ngọc ban rượu độc hẳn là nằm ngoài dự liệu của Nhuận Ngọc. Sở dĩ Nhuận Ngọc uống rượu độc ở trước mặt mọi người, cũng vì khoảnh khắc này, hắn đang tiến hành một canh bạc, tiền đặt cược chính là mạng của hắn. Hắn đã tỉ mỉ vạch ra kế hoạch ám sát Thấm Ngọc, ngày ấy làm trò uống rượu độc trước mặt quần thần, cũng chỉ đóng kịch cho mọi người xem thôi.
Cái này được gọi là gì nào?
Khổ nhục kế sao?
Để người khác thấy lòng trung thành của hắn với Thấm Ngọc? Cho dù chết cũng không có người nghi ngờ người giết chết Thấm Ngọc hóa ra chính là người em ruột can tâm tình nguyện uống rượu độc này.
Thấm Ngọc vừa chết, Nhuận Ngọc danh chính ngôn thuận lên ngôi vua, hơn nữa còn được lòng của toàn bộ triều đình. Một người em trai lương thiện, một người em trai bị anh mình hãm hại… Người anh trai độc ác ấy đã chết, may mắn còn giữ lại người em trai xinh đẹp được muôn dân yêu mến để ngồi lên ngôi vị!
Đại hoàng tử đã chết, mà cô là người duy nhất biết rõ nội tình…
Hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô! Tay Đồng Dao run rẩy nắm thành quyền, nhìn binh sĩ đứng gác bên ngoài, trốn… Hôm nay phải trốn, nhất định phải trốn!
Lòng Đồng Dao đau như dao cắt…
Vì sao người hết lần này đến lần khác muốn cô chết lại là Nhuận Ngọc, vì sao… Vì sao lại là cô và hắn… Nước mắt cứ thi nhau rớt xuống.
Đồng Dao như ngồi trên đống lửa, đi đi lại lại ở trong phòng.
Bên ngoài vẫn có người canh gác, cửa sổ có thanh chắn bằng đồng, nếu như đập nhất định sẽ phát ra tiếng vang. Cô nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, chờ mong trời mau tối.
Mỗi một phút đều trở nên vô cùng gian nan, thật lâu sau, sắc trời dần dần tối lại. Có cung nữ đi vào, mang lò sưởi tới đốt.
Đồng Dao vẫn đang tiếp tục chờ thời cơ, trong lòng không ngừng cầu nguyện, hy vọng Nhuận Ngọc chưa bắt đầu hành động.
Trăng đã lên, ánh trăng sáng tỏ, trước cửa có hai người canh gác, bây giờ cũng dẫ khuya, một người đã đi. Đồng Dao dập tắt lò sưởi, có lẽ thị vệ tưởng cô chuẩn bị đi ngủ.
Cô tháo lò sưởi ra. Cái giá đỡ của lò sưởi làm từ trúc, Đồng Dao dùng chăn bọc nó lại, cố gắng bẻ thành hai đoạn, như vậy sẽ không phát ra tiếng động.
Cô dùng sức kéo khăn trải giường, xé ra một mảnh vải dài, nghiêng người từ cửa sổ quan sát tên thị vệ kia, dường như hắn không phát hiện gì cả.
Cô nhẹ nhàng quấn mảnh vải vòng quanh hai thanh chắn cửa sổ bằng đồng, sau đó cắm vào gậy trúc từ giữa mảnh vải vào bên trong, rồi hai tay nắm chặt gậy trúc, bắt đầu xoay theo chiều kim đồng hồ.
Có thể là do căng thẳng, không lâu sau đầu Đồng Dao đã đổ đầy mồ hôi. Cách thực hiện này là lợi dụng nguyên lý đòn bẩy, dùng một lực rất nhỏ có thể bẻ gẫy hai thanh chắn cửa bằng đồng, lại không phát ra bất cứ tiếng động nào.
Đây là phương pháp an toàn nhất.
Không lâu sau, chợt nghe thấy một tiếng trầm đục, thanh chắn cửa bị vặn gãy ở khúc giữa. Trong lòng Đồng Dao vui mừng khôn xiết, vị trí đoạn gãy rất tốt, có thể chạy trốn.
Cô đứng dậy, hai tay chống trên khung cửa sổ, vừa định nhảy ra, phía sau bỗng nhiên xuất hiện một đôi tay to, mạnh mẽ nắm lấy cổ tay Đồng Dao, giữ cô lại.
Đồng Dao sợ tới mức hét lên, ngoảnh đầu lại thấy khuôn mặt trắng bệch của Nhuận Ngọc. Ánh trăng chiếu xuống, con ngươi đen tối của hắn như tản ra lời nguyền ma quỷ, tóc đen bay bay lộ ra vẻ vô cùng ma mị. Hắn chỉ mặc áo khoác, ánh mắt nghiêm nghị, trái tim Đồng Dao đập nhanh đến nổi sắp vọt ra khỏi cổ họng.
“Tay trói gà không chặt, lại có thể bẻ gãy cửa sổ.” Nhuận Ngọc thản nhìn đảo qua thanh chắn cửa sổ bằng đồng đã bị bẻ gãy, “Quả thật là một người con gái thông minh, không hổ là hậu duệ của thợ rèn.”
Cả người Đồng Dao lạnh buốt, không nói nên lời. Nhuận Ngọc đưa tay mở mạng che mặt của Đồng Dao, mảnh vải tím rơi xuống đất.
“Không…”
Đồng Dao sợ hãi qu