
Tác giả: Thiên Cầm
Ngày cập nhật: 04:46 22/12/2015
Lượt xem: 1342033
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2033 lượt.
mất mát, ngây ngẩn trừng mắt với cánh cửa kính đã đóng chặt kia. Sau khi ngây ngốc một trận, mới tịch mịch đi vào phòng nghỉ, nhặt quần áo lên bắt đầu mặc lên người.
Đi ra khỏi văn phòng của Tiêu Ký Phàm, cô thư ký rõ ràng khách khí hơn so với thời điểm cô vừa mới vào, lễ phép mở miệng nói: “Tiểu thư, trợ lý Lưu đã chờ cô dưới lầu”
Lâm Tử Hàn mỉm cười với cô ta, nói: “Cám ơn, nhưng không phiền đến anh ta, tôi có thể tự đi về”
“Nhưng…” Cô thư ký khó xử nhìn cô, vừa nãy tổng tài ngàn căn vạn dặn, cố mà hầu hạ vị tiểu thư trong phòng kia.
Cô thư ký đánh giá cô, nghĩ rằng bình thường tổng tài chưa từng tận tình, bình thường tổng tài cũng không mang phụ nữ đến văn phòng, mà hôm nay chẳng những mang đến, còn trực tiếp ôm vào phòng nghỉ.
Xem ra người phụ nữ này lai lịch không nhỏ, tuy rằng hâm mộ lại thêm ghen tị, chẳng qua cô ta vẫn không dám đắc tội với Lâm Tử Hàn.
“Không có việc gì, hai người cứ làm việc của mình đi” Lâm Tử Hàn nói, nhấc chân đi đến thang máy, đi ra cổng công ty, trong lúc nhất thời không biết nên đi bên nào.
Tạ gia cô bất kể như thế nào cũng sẽ không trở về, sau này, cô căn bản không có biện pháp đối mặt với Tạ Vân Triết và Tạ phu nhân. Lâm gia và Tiêu gia lại không có khả năng trở về, sau khi do dự một chút, chuyển bước, đi đến văn phòng Vương Văn Khiết.
Vốn dĩ Vương Văn Khiết còn đang nghiêm túc làm việc khi nhìn là cô đến, cô nghiêng người dựa vào ghế, bút bi quay quay trên tay, thật lâu sau mới cười một tiếng trêu chọc nói: “Bảo bối, em đây là đặc biệt đến thăm chị sao?”
“Văn Khiết, em vừa lúc muốn xin chị thu lưu em” Lâm Tử Hàn lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn, tủi thân mở miệng nói.
“Cũng không phải không cầu xin qua, đừng giả bộ ngây thơ” Bút trong tay Vương Văn Khiết vẫn xoay đều, vẫn đang dùng giọng điệu chế nhạo, một bên đánh giá cô nói: “Như thế nào? Không thể ở lại Tiêu gia nữa?”
Lâm Tử Hàn cúi đầu, sau đó lắc đầu, Vương Văn Khiết căn bản không biết, cô đã lâu không đứng ở Tiêu gia, mà là vẫn đứng ở Tạ gia.
Vương Văn Khiết nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của cô, than nhẹ một tiếng nói: “Em là muốn tìm việc sao?”
“Không phải” Lâm Tử Hàn nhìn chị lắc đầu: “Em tạm thời không muốn tìm việc, em chỉ muốn ở nhà chị vài ngày”
“Ở sao, phòng ở lớn như vậy, còn cần hỏi chị sao?” Vương Văn Khiết tức giận nói, trong mắt chị, Lâm Tử Hàn đã sớm không phải người ngoài, chị thích giày vò như nào thì giày vò như thế. Nghĩ nghĩ rồi nhìn chằm chằm cô: “Nhà Vân Phi lớn như vậy, vì sao không tiếp tục ở?”
Vô đề
Lâm Tử Hàn khổ sở cười một chút, nói: “Em không muốn làm bóng đèn giữa anh ấy và Lâm Lâm, cho nên, em vẫn nên ở nhà chị” Từ khi rời khỏi nhà Đỗ Vân Phi, cô không quay lại thôn Ninh Thủy, vẫn nói dối cô dừng chân ở Tiêu gia.
“OK, tự em sắp xếp đi” Vương Văn Khiết nhìn giờ trên máy tính, nói với cô: “Được rồi, em lăn sang một bên nghỉ ngơi đi, còn mười lăm phút mới tan ca”
“Ưm, em đây lăn trước” Lâm Tử Hàn chuyển hướng phòng khách bên cạnh, tùy tay cầm lấy một quyển tạp chí lật xem. Giấy trắng mực đen, lại như hư không, căn bản không có biện pháp xem vào.
Bất tri bất giác lại bắt đầu ngây ngốc, trong đầu nghĩ, lo lắng, lại có thể là sự an toàn của Tiêu Ký Phàm.
“Ký Phàm…!” Khi Lâm Tử Hàn lại gọi anh, đáp lại cô trừ bỏ điện thoại tiếng cúp điện thoại “Tút Tút” ra cái gì cũng không có.
Tiêu Ký Phàm lại một lần nữa biến mất khỏi thế giới của cô, cô thậm chí không biết anh ở góc địa cầu nào, loại ngày không có cảm giác an toàn này, thật sự một ngày cô cũng không muốn tưởng tượng tiếp!
**********
Lại là một đêm không ngủ, ngày hôm sau khi đứng lên, Vương Văn Khiết đã đi làm. Tùy ý ăn chút bữa sáng, thấy dì Vương đang cầm sủi cảo ra ngoài.
Cô biết dì Vương mang sủi cảo đưa đến nhà Đỗ Vân Phi, dù sao nhàn rỗi không có chuyện gì, cô quyết định đi cùng bà đến gặp Đỗ Vân Phi.
Thời điểm đến Đỗ gia, Tô Lâm Lâm nói cho hai người Đỗ Vân Phi còn chưa rời giường, liền một đầu tiến vào phòng bếp tự mình làm bữa sáng cho Đỗ Vân Phi.
“Lâm Lâm, không cần làm bữa sáng , dì đưa sủi cảo tự tay làm, mau ăn khi còn nóng đi” Dì Vương cười tủm tỉm đi vào phòng bếp.
“Cám ơn dì” Tô Lâm Lâm cúi người ngửi sủi cảo, cảm kích nói.
Lâm Tử Hàn đứng ở phòng khách, mơ hồ nghe được trên lầu truyền đến tiếng ầm ĩ của Đỗ Vân Phi, nghĩ đến đã xảy ra chuyện gì nên cô không chần chờ, bước nhanh chạy lên lầu.
Tiếng động truyền ra từ phòng ngủ của Đỗ Vân Phi, nghe được hắn đang gọi điện thoại, hổn hển gầm rú: “…Thân thể tôi tự tôi biết, nói có thể chính là có thể, xin anh hãy phê chuẩn để tôi lập tức trở về đi làm.., vụ án của Lãnh Phong tôi phải tham dự…”
Bước chân của Lâm Tử Hàn cương cứng tại chỗ, rõ ràng biết cảnh sát đang dồn lực truy nã Lãnh Phong, nghe được những lời này của hắn vẫn rất lo lắng, rất sợ hãi!
“…Cho dù anh hạ chức của tôi, tôi cũng vẫn nói những lời này… Tôi muốn trở về đi làm!” Đỗ Vân Phi gầm rú không ngừng, kích thích màng tai Lâm Tử Hàn.
Đỗ Vân Phi căn bản có thể tự