
Tác giả: Thiên Cầm
Ngày cập nhật: 04:46 22/12/2015
Lượt xem: 1341950
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1950 lượt.
uối cùng cũng chôn vùi ở trên tay cô, mà anh, lại vẫn đang không có cách nào hận cô, bởi vì anh yêu quá sâu đậm!
Ánh nắng mặt trời vẫn còn nhu hòa như vậy, thân thuyền bị sóng biển táp vào, Lãnh Phong hơi nhắm mắt lại, dường như thấy được điểm cuối cùng của sinh mệnh.
Cứ chết đi như thế, anh thật là rất không cam lòng, trên thế giới này còn có thứ đáng giá để anh lưu luyến. Gian nan ngẩng đầu, càng thấy đôi mắt ảm đạm chống lại họng súng tối om, còn có… vẻ mặt tàn nhẫn đắc ý của Đỗ Vân Phi.
“Pằng!” Dường như là hồi âm thâm thúy đến từ thế giới kia, tiếng sóng biển phát va vào bờ cát, kéo dài không dứt!
Đó lại là một vòng hành hạ đến chết của Đỗ Vân Phi, tàn khốc phá hủy tất cả trực tiếp đâm thủng trái tim Lãnh Phong, phát súng này, cuối cùng kích phát Lãnh Phong bạo phát tựa như hò hét. Thân thể như bị xé rách cũng không thể đứng thẳng nữa, thẳng tắp phá tan cơn sóng cuộn trào mãnh liệt trên biển rộng xanh thẳm!
“Ùm” một tiếng qua đi, nước biển xanh thẳm trong nháy mắt bị nhiễm đỏ, một mảnh đỏ chói kia trong nháy mắt bị sóng biển tách ra. Sóng biển vô tình, nuốt sống thân thể Lãnh Phong!
“Lãnh Phong —— Đừng mà ——” Mắt Lâm Tử Hàn mở trừng trừng nhìn anh bị nước biển bao phủ, vào giờ khắc này sợ hãi, giãy dụa phóng đi bên cạnh boong tàu, vào giờ khắc này, cô tình nguyện lựa chọn chết, tình nguyện vùi thân dưới đáy biển với Lãnh Phong, cũng không nguyện một mình cô độc sống trên cõi đời này.
Chỉ tiếc, cô không có thể như nguyện, vừa bò lên boong tàu thì trước mắt tối sầm, yếu ớt ngất đi. Một khắc ý thức rõ ràng và giãy dụa mơ hồ kia, cuối cùng hô lên, là hai chữ “Lãnh Phong”.
Đồng thời thống hận tại sao mình vô dụng như vậy, vì sao lại ngã xuống đất ngất đi vào giờ khắc, vì sao không thể ở cùng anh vào thời khắc thống khổ nhất, đi theo anh…
“Tử Hàn!” Đỗ Vân Phi không chút nào không để ý tới thủ trưởng có đúng bị mình chọc giận hay không, ném súng cầm trong tay xuống, cấp thiết chạy vội đi tới, lo lắng ôm lấy thân thể bay bổng của Lâm Tử Hàn, cúi đầu gọi tên của cô.
“Tử Hàn, em là của anh…” Hắn gắt gao ôm cô, hôn lên trán cô, ánh mắt lạnh lùng ác liệt nhìn biển rộng, ôm lấy thân thể cô, đi về.
Lãnh Phong! Đây là kết quả của người cướp đoạt người phụ nữ của hắn! Một tia cười lạnh hiện lên của khóe miệng Đỗ Vân Phi, hắn, thắng!
Chỗ cao nhất thân tàu, thân ảnh cao ngất của A Nghị lẳng lặng đứng tại chỗ, lẳng lặng bao quát trận hành hạ đến chết vốn có thể tránh này. Đôi mắt xanh nhạt ngưng tụ sự bất đắc dĩ thản nhiên, thở dài một tiếng, dừng chân xoay người chậm rãi đi xuống dưới.
Đau lòng (1)
Giữa một mảnh mây mù đen kịt, vẫn thấy không rõ dung mạo, dã thú giống hổ lại giống sư tử như ẩn như hiện. Lâm Tử Hàn đứng ở một đầu vách núi, kinh sợ lui về phía sau lui về phía sau…
Hai mắt phát ra ánh sáng xanh của sư tử đột nhiên nhắm ngay phương hướng cô đứng, gào thét một tiếng, há miệng đầy máu hung mãnh nhào về phía cô.
Lâm Tử Hàn thét chói tai xoay người muốn chạy trốn, đột nhiên kinh sợ cảm giác dưới chân giẫm lên chính là vách núi dốc ngược, dưới vách núi, sóng biển cuồn cuộn. Nước mắt cô chảy tuôn trào, cô nên lựa chọn nhảy xuống sao? Hay là chôn thân trong bụng thú dữ?
Tiếng sóng biển giận dữ dưới vách núi, dường như thành tiếng hô hoán của Lãnh Phong, một tiếng lại một tiếng… Hai mắt nhắm chặt, cô, lựa chọn nhảy xuống. Cô đã không có sợ hãi, đã không có sợ hãi, bởi vì cô biết mình lập tức có thể nhìn thấy Lãnh Phong…
“Bốp” một tiếng, đó là cái tát Lâm Tử Hàn hung hăng ném lên mặt Đỗ Vân Phi, nương theo tiếng giòn vang này, còn có tiếng rống giận tuyệt vọng của cô: “Đỗ Vân Phi! Anh rất tàn nhẫn! Là anh bắn chết anh ấy!”
“Đúng vậy, chính là anh!” Đỗ Vân Phi nhận cái tát của cô, ngay cả hừ cũng không hừ một tiếng, trên mặt là sự ngoan độc. Lạnh lùng nhìn chằm chằm cô gầm nhẹ: “Về công về tư, anh không nên bắn bốn phát súng này sao? Hắn kiên định cướp em từ bên cạnh anh, hắn thiếu chút nữa khiến anh thành tàn phế…”
“Đó là anh nổ súng trước!” Lâm Tử Hàn gào thét, khuôn mặt nhỏ nhắn sớm đã bị nước mắt biến thành sưng đỏ, tất cả việc này, làm cho cô đau đớn hít thở không thông.
“Anh nổ súng, chỉ là đang thực hiện công vụ của anh mà thôi, truy nã Lãnh Phong là trách nhiệm của anh, lẽ nào em không biết sao?” Khi Đỗ Vân Phi nói ra những lời này, lại không có nửa điểm chột dạ.
Lâm Tử Hàn giương miệng, hô hấp dồn dập nằm úp sấp trên giường, ngón tay gắt gao nắm lấy chăn đơn trắng bệch, trái tim cô, tựa hồ sẽ đình chỉ đập vào giờ khắc này.
Cô không muốn tranh luận vấn đề này với hắn, Lãnh Phong đã chết là chuyện thực không chối cãi, mặc kệ có đúng hắn trái với quy định một mình nổ súng hay không, tranh luận tiếp nữa, lại có nghĩa gì chứ?
Đỗ Vân Phi thấy cô hô hấp dồn dập, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh, vội đưa tay ôm lấy cô thân thiết hỏi: “Tử Hàn, em sao rồi?”
“Cút ngay! Đừng đụng vào tôi!” Lâm Tử Hàn ra sức giãy dụa, kêu la, cái ôm của Đỗ Vân Phi lại giống như vòng thép vững