
Tác giả: Phạm Thu
Ngày cập nhật: 03:19 22/12/2015
Lượt xem: 134443
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/443 lượt.
ca, cô phải chờ đến 5 giờ chiều mới bắt đầu gác đến 9 giờ tối.
Vì thế lúc này hết sức rảnh rỗi.Cầm cơm hộp chị Ngưu chuẩn bị tỉ mỉ, cô thong dong ra khỏi công ty, đi đến băng ghế ở công viên gần đó ngồi.
Mở hộp cơm ra, bên trong là cơm trắng thơm phức với thăn bò nấu tiêu đen, còn có cà tím om.
Lâm Phàm nuốt nước miếng, nho nhã cầm đũa lên ăn.
Ở bộ đội, trong thời gian quy định phải ăn xong, vì thế cô luôn ăn theo kiểu trâu ăn mẫu đơn không cảm nhận được ngon lành gì.
Bây giờ rốt cuộc cũng có thể tỉ mỉ thưởng thức rồi.Mặt tràn ngập nụ cười mãn nguyện, một chút cũng không cảm thấy mình ngồi đây ăn cơm có gì không ổn.“Ủa, đây không phải cô bảo vệ nhỏ kia à?” Lâm Lỗi và Tần Vịnh từ quán ăn gia đình đằng sau công viên đi ra, thấy Lâm Phàm ngồi trên băng ghế trong công viên cúi đầu ăn cơm hộp rất nghiêm chỉnh.“Hình như vậy.” Tần Vịnh híp mắt cẩn thận nhìn lại.“Chậc chậc, ngồi trong công viên hạng sang ăn cơm hộp…” Lâm Lỗi lắc đầu.“Mày cẩn thận cô ta xử mày.” Tần Vịnh bật cười chọc bạn thân, lúc hai người đi ngang qua Lâm Phàm, phát hiện sự chú ý của cô vẫn nằm ở hộp cơm, làm Lâm Lỗi hơi bị đả kích.“Khụ! Khụ!” Lâm Lỗi khụ hai tiếng thật to, Tần Vịnh buồn cười khẽ lắc đầu.Quả nhiên, nhờ có tiếng ho rõ rành rành đó Lâm Phàm ngẩng đầu ngờ vực nhìn nhìn, kế đó lập tức nhận ra người đứng bên cạnh là ông tổng; theo phản xa đứng bật dậy thực hiện động tác chào tiêu chuẩn của bộ đội, hùng hồn hô lớn, “Ông tổng!”Lâm Lỗi và Tần Vịnh không dè cô có phản ứng thế này, đực mặt mất mấy giây.Lâm Phàm phản ứng lại, ngượng ngùng đỏ mặt, buông tay làm lễ xuống, một cái tay khác cầm hộp cơm không biết nói gì.
Nhóm anh An từng nhắc cô gặp ông tổng thì cảnh giác chút, kết quả căng thẳng quá lại kính chào theo phản xạ rồi.
Cô tự an ủi, không sao, mình cũng không phạm lỗi, không ai quy định gặp ông tổng không được chào kiểu quân đội.“Ờ… ăn cơm à?” Tần Vịnh đã trải qua đủ loại trường hợp cũng có phần không chịu nổi.“Vâng!” Lâm Phàm đứng thẳng người, cầm chặt hộp cơm hơi hếch cằm lên.“Ăn ngon chứ?” Lâm Lỗi trêu.“Ăn ngon!” Lâm Phàm vẫn đáp lại hùng hồn như cũ.Chân mày Tần Vịnh hơi giật giật, “Lâm Lỗi đi thôi.”Lâm Lỗi cười cùng Tần Vịnh đi về công ty, “Cô bé này khá thú vị.”“Hừ? Nhìn trúng rồi?” Tần Vịnh xì cười liếc anh ta.“Dáng vẻ không tệ nhưng căn cứ miêu tả của đội bảo vệ, sau này nếu tao và cô ta tranh chấp có khả năng bị đánh chết, không đáng.” Lâm Lỗi thành thật lắc đầu.“Không phải mày vẫn luôn tôn thờ ‘chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu’ sao?” Tần Vịnh vắt áo khoác trên tay lên lưng ghế, chọc ghẹo Lâm Lỗi.“Cô này nhiều lắm là hoa bìm bìm thôi, cách mẫu đơn còn xa lắm.”Đầu bên kia, hoa bìm bìm Lâm Phàm bình tĩnh ăn xong cơm hộp cũng về công ty, đi vào phòng vệ sinh rửa sạch hộp cơm của chị Ngưu.“Lâm Phàm à, buổi chiều cô không có trực, không cần ở lại đâu, có thể về nhà nghỉ hoặc đi đâu thì đi, trước 5 giờ chiều có mặt là được.” Anh Thái cầm danh sách nhân viên nói với Lâm Phàm.“Được, tôi biết rồi.” Lâm Phàm ôn hòa trả lời, cất hộp cơm vào ngăn tủ của mình, tính đợi trước khi anh Ngưu tan tầm đem hộp cơm trả lại.Ngày cứ như thế bình an trôi qua.
Một tuần sau Lâm Phàm đã nhận mặt đại khái mấy trăm nhân viên công ty, cũng hết sức thích ứng với công việc canh gác.“Lâm Phàm, hôm nay cô có bận gì không?” Bảo vệ Hoàng Bân nhìn cô chờ đợi.Lâm Phàm cẩn thận nghĩ nghĩ, lắc đầu khẳng định, “Không có, sao vậy?”“Hì hì, hôm nay không phải thất tịch sao, tôi không đi với bạn gái cô ấy sẽ nổi nóng mất, nhưng tối nay tôi phải gác đêm, chúng ta đổi ca được không?” Hoàng Bân hơi ngại ngùng nói, ngày lễ này mọi người đều không chịu đổi với mình.“Được thôi.” Lâm Phàm sảng khoái đồng ý, với cô mà nói, ngày lễ chỉ làm những người hạnh phúc được hạnh phúc hơn, còn người cô đơn càng cô đơn hơn mà thôi.
Tần Vịnh Sợ Ma
Hoàng Bân vừa nghe Lâm Phàm đồng ý dứt khoát như thế, kích động như mở cờ trong bụng: “Thật à? Ha ha, Lâm Phàm tôi biết cô là người tốt mà! Vậy quyết định thế nhé! Ngày mai tôi vào thay ca sáng cho cô! Hôm khác mời cô ăn cơm nhé!”“Hi hi được mà.” Lâm Phàm thật thà cười.Vốn 9 giờ tối tan ca, Lâm Phàm trực thay Tiểu Hoàng nên không làm thủ tục giao ca mà đứng luôn đến 11 giờ.Cẩn thận kiểm tra cánh cửa kính xa hoa xem đã khóa kỹ hay chưa, sau đó cầm đèn pin leo lên cầu thang đi kiểm tra cửa nẻo các phòng làm việc từng tầng một, tắt đèn huỳnh quang do một số nhân viên cẩu thả quên tắt.Hành lang thênh thang tối tăm dội lại tiếng bước chân mình, từng tiếng từng tiếng rõ mồn một trong đêm đen, phía trước tối thui giống như một cái động đen không đáy, dường như sẽ xuất hiện cái gì đó khủng bố bất kỳ lúc nào, làm người ta sởn tóc gáy.
Nhưng Lâm Phàm là ai chứ? Mũi nhọn của đội lính đặc công, cầm súng giết bao nhiêu người, có cái gì chưa gặp? Cho dù nhìn thấy xác chết thối rữa ở bên ngoài, cô cũng có thể tỉnh bơ ngồi một bên ăn bánh quy khô sau đó tiếp tục theo dõi mục tiêu.Tần Vịnh ngồi ở tầng cao nhất, mải chuyên tâm vào công việc trong tay đột ngột phát hiệ