80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi

Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi

Tác giả: Phạm Thu

Ngày cập nhật: 03:19 22/12/2015

Lượt xem: 134447

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/447 lượt.

ô đều ở đây chứ?”“Không có, tôi vừa đến được một tiếng.” Lâm Phàm nhanh nhẹn trả lời.
Tần Vịnh nhìn quần áo cô mặc quả thật không giống ngày hôm qua mới tin lời cô.“Sau này không cần sớm vậy.”“Được, vì tôi không biết cụ thể giờ nào thì ông tổng ra khỏi nhà, đành phải đi sớm.”“Mỗi ngày tôi đều ra khỏi cửa lúc 7 giờ rưỡi.” Tần Vịnh không nhịn được nói cho cô biết.“Rõ!”Tần Vịnh rất muốn học giáo chủ gào thét [2'>hung hăng túm lấy vai Lâm Phàm mà lắc, sau đó rống lên “Vì sao vì sao vì sao vì sao cô muốn đày đọa tôi như vậy vì sao vì sao vì sao!!!”“Ông tổng?” Lâm Phàm thấy vẻ mặt Tần Vịnh biến ảo khó lường, không nhịn được hô lên.Tần Vịnh giật mình, tức tốc khôi phục vẻ mặt bình tĩnh thường ngày, buột miệng hỏi: “Ăn sáng chưa?”“Ăn rồi!” Thói quen dậy sớm, lại rành việc bếp núc, Lâm Phàm đã tự làm bữa sáng ăn xong rồi.Tần Vịnh gục gặc, hai người một trước một sau đi xuống lầu.
Tiệm ăn sáng trong khu chung cư, Tần Vịnh cắn bánh bao thịt, Lâm Phàm tò mò nhìn hắn, “Ông tổng, ngài cũng ăn bánh bao?”Tần Vịnh thiếu chút nữa bị bánh bao sặc chết, “Chứ tôi nên ăn cái gì?!”
Bánh Bao Xá Xíu



Tình Cảm Âm Thầm Nảy Nở


Dọc đường, quản lý và Tần Vịnh trò chuyện về tình hình nhà xưởng câu được câu không, đến nhà hàng ông ta âm thầm thở phào.
Rốt cuộc trực tiếp cảm nhận được thế nào là gần vua như gần cọp rồi.Lâm Phàm theo đoàn người đi vào phòng VIP xong nhẹ nhàng đóng cửa dùm họ, đứng ngoài cửa làm một vệ sĩ xứng với danh hiệu.
Đột nhiên cửa bị mở ra, mặt Tần Vịnh âm u “Còn phải đợi mời vào à?”“Hả?” Lâm Phàm không kịp phản ứng.“Đi vào, ăn cơm.” Tần Vịnh không biết tại sao mình nhiều chuyện thế, cô vệ sĩ nhỏ này ăn hay không thì có liên quan gì.
Vốn cho rằng Lâm Phàm nghe xong sẽ cảm động rưng rưng nước mắt, ai dè cô kiên quyết lắc đầu, “Ông tổng, các vị bàn chuyện làm ăn tôi không tiện nghe chuyện cơ mật lắm! Tôi sẽ đứng ngoài cửa bảo vệ an toàn cho ngài!”“Cô tưởng bây giờ đang đóng phim chắc! Cơ mật đâu ra lắm thế!” Bực bội kềm nén suốt một ngày rốt cuộc bùng nổ, Tần Vịnh phát hiện gần đây tâm tình hắn dao động cực lớn.
Nhìn khuôn mặt vô tội của cô, hắn thở hắt ra, bất lực nói, “Vậy cô ngồi ngoài đại sảnh chọn món đi, tiền ghi vào bữa ăn của phòng này.”“Nhưng…” Lâm Phàm theo bản năng tính cự tuyệt, mặt Tần Vịnh lập tức đen như đít nồi “Người không biết còn tưởng tôi chèn ép nhân viên, đây là lệnh!”“… Rõ!” Lâm Phàm hơi chần chừ, đáp ứng.
Đúng, chỉ là giật mình mà thôi.“Chủ tịch Tần, lát nữa ngài trực tiếp đi tuần tra nhà xưởng hay là thuê một căn phòng trong nhà hàng nghỉ ngơi một lát?” Quản lý lớn tuổi chu đáo hỏi Tần Vịnh.“Trực tiếp xuống xưởng.” Trở về phòng VIP, suy nghĩ của Tần Vịnh vẫn treo lơ lửng trên người Lâm Phàm, lúc này hắn rất bực mình.Mức độ sùng bái Tần Vịnh của mọi người lại tăng thêm một bậc, ông tổng yêu nghề kính nghiệp quá! Không biết bao nhiêu cậu ấm đời thứ hai ăn chơi tới chết cũng không làm việc đàng hoàng nhưng ông tổng của bọn họ lại anh minh thần võ như thế, chịu khó chịu khổ.
Vì công ty dốc hết tâm huyết, cúc cung tận tụy phục vụ!Tần Vịnh không biết hình tượng bản thân đã thăng hoa trong lòng bà con, mở cửa thấy Lâm Phàm đứng ngoài thì cảm giác lạ lẫm trong lòng lại càng mạnh hơn, làm hắn hơi luống cuống.“Mới rồi đi đâu?” Nhưng mặt vẫn giả vờ bình thản, cực kỳ trấn tĩnh.“Không phải ngài để tôi đi ăn sao?” Lâm Phàm đột nhiên ý thức được vừa rồi mình rời bỏ cương vị, mở to mắt có chút lo lắng.“Kêu cô ở trong nhà hàng ăn, cô đi đâu?” Nếu có quần chúng vây xem lúc này nhất định sẽ xông lên trực tiếp đập vô cái đầu đẹp trai của Tần Vịnh, giả vờ bà mẹ mày á! Không phải tận mắt thấy Lâm Phàm ăn bánh bao đậu ngoài cửa sao?Lâm Phàm hơi xấu hổ gãi gãi đầu, nói nhỏ: “Đồ ăn ở đây mắc quá, tôi đi ra ngoài mua món khác.”“Tần thị bị cô ăn sập được hả?” Tần Vịnh tối mặt.“Không, nhưng tôi chỉ là vệ sĩ, không cần ăn đồ mắc vậy.” Lâm Phàm nghiêm túc nhìn hắn.Cuộc sống lúc nhỏ khiến cô hiểu được, kiếm đồ ăn không dễ, vì thế cô không kén chọn, không chê ghét thứ gì.
Tuy đồ ăn trong cái nhà hàng xa xỉ này không cần cô bỏ tiền ra nhưng từ nhỏ bà ngoại đã nói với cô, làm người nhất định phải thành thực, không nên vì nghèo đói mà lợi dụng người khác.Tần Vịnh chỉ cảm thấy ngực bị cục tức chặn lại, sầm mặt đi ra khỏi nhà hàng.
Lâm Phàm không hiểu vì sao Tần Vịnh tức giận, vội vàng đi theo.Ngồi ở sau xe, Tần Vịnh nhìn qua cửa kính, thấy bà lão ban nãy còn ngồi chỗ cũ, chỉ là bên cạnh có thêm một cái túi gì đó trắng trắng cùng một chai nước khoáng.“Mấy cái bánh bao đó là cô để hả?” Rốt cuộc hắn cũng không nhịn được thốt lên.“Vâng, sao ngài biết?” Lâm Phàm kinh ngạc nhìn hắn, lại theo tầm mắt hắn nhìn bà lão khòm khòm, không khỏi thở dài, quay đầu im lặng không nói.“Sao tôi không biết được? Cô quá mềm lòng?” Tần Vịnh cười ha ha, không thể nói với cô vừa nãy đi ra nhìn thấy, cô cùng một người ăn mày ngồi xổm dưới đất ăn bánh bao.Lâm Phàm nhìn phong cảnh lướt qua hai bên cửa xe, im lặng hồi lâu đột nhiên lên tiếng, giọng có phần cô đơn