
Tác giả: Quế Tiểu Văn
Ngày cập nhật: 03:33 22/12/2015
Lượt xem: 134864
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/864 lượt.
àng ngày càng trở nên khó chịu.
Có khả năng hai tập đoàn liên hợp làm chấn động mọi nơi, cho nên thời gian hai tập đoàn kết hợp trở thành tiêu điểm.
Vả lại bên cạnh cô lúc nào cũng có người thảo luận chuyện hôn sự này, trong khách sạn thì không nói, cô có thể tránh không nghe, nhưng trong nhà thì không thể, cô phải giả vờ, không muốn nghe cũng phải nghe và nói theo.
Giới báo chí đem thân thế của Đông Phương Thuật cùng Đồ Yên nói ra ,làm hai người trở nên vô cùng xứng đôi.
" Ông chủ nhỏ cuối cùng cũng muốn kết hôn, nghe nói đám cưới sẽ được tổ chức ở khách sạn Đông Phương, cái này là tin tức chấn động, bây giờ các giám đốc đều vô cùng bận rộn, thay ông chủ nhỏ chuẩn bị hôn lễ". Mẹ đã làm việc ở khách sạn Đông Phương lâu năm, cứ mở miệng là lại nói về hôn nhân của Đông Phương Thuật và Đồ Yên.
Liễu Duy Nhu cũng phối hợp mà cười theo.
Liễu Di lúc này mới chú ý đến sắc mặt của con gái không tốt lắm.
"Tiểu Nhu, còn làm sao vậy? Sao mặt lại trắng bệch như vậy?"
"Có sao mẹ? Có thể là con buồn ngủ". Liễu Duy Nhu vội vàng chối.
"Gần đây mệt lắm đúng không? Con vất vả rồi. Vừa đi học lại phải đi làm, Tiểu Nhu con cũng không cần đến khách sạn làm , con phải chuyên tâm học hành, dù sao bây giờ cơ thể của em con cũng đã bình phục rồi, ba con cũng không cách hai hay ba ngày là chạy về đòi tiền, chỉ cần chúng ta tiết kiện một chút , lương của mẹ cũng đủ trang trải". Liễu Duy vỗ vỗ tay con gái, đau lòng vô cùng.
"Mẹ, con không sao". Cô cũng muốn rời khỏi khách sạn Đông Phương, muốn rời khỏi nơi có Đông Phương Thuật, nhưng dù nói gì anh cũng không cho.
Bỏ cũng không được, lại càng không thể làm gì.
Cô không hiểu, vì sao anh lại không muốn cho cô đi
Liễu Duy Nhu thầm than, vẻ mặt u sầu lại hiện rõ trên khuôn mặt...
Nếu so sánh với Liễu Duy Nhu, Đông Phương Thuật cũng không vui vẻ chút nào.
Tính cách anh từ trước đến giờ đều ẩn giấu ở bên trong, cho dù đứng trước một quyết định quan trọng mà mặt cũng không đổi sắc , không để cho đối phương nhìn rõ, nhưng bây giờ chỉ một cô gái bé nhỏ mà làm cho anh không thể suy nghĩ.
Làm sao lại chú ý đến một người phụ nữ như vậy?
Là phụ nữ của anh, không phải là rất tốt hay sao?
Vậy mà kiên quyết muốn rời khỏi anh, muốn kết thúc ,a nh có thể buông tay sao? Tại sao cô không phát hiện anh đối xử với cô vô cùng khác với những người phụ nữ khác?
Không, cô chỉ muốn rời khỏi anh.... Anh làm sao có thể để cô đi.
Nhưng cô là người luôn luôn suy nghĩ cho người khác, cô vẫn cho rằng mình làm như vậy là có lỗi với vợ tươn g lai của anh....
Đông Phương Thuật quyết định không muốn suy nghĩ nữa, anh quyết định mình phải đối mặt với nó.
Cầm chìa khóa xe, anh lái xe thẳng đến nhà của Liễu Duy Nhu.
Lại thêm 1 lần nữa , anh đến nhà cô vào đêm khuya, và cũng gọi cô xuống dưới.
Lần này thì mẹ và em trai đã ngủ rồi, cho nên cô không cần phải tìm lý do để nói dối nữa.
Lúc xuống lầu , nhìn thấy anh đang đứng ở cạnh xe đợi cô
"Lúc tôi đi qua có thấy 1 công viên nhỏ, chúng ta cùng đi đến đó đi". Anh nói
Hai người 1 người đi trước một người đi sau, làm cho bóng của hai người kéo dài rồi cùng tụ lại một chỗ.
Tay của cô vẫn để trong túi , cô vẫn im lặng bởi vì không biết phải nói cùng anh chuyện gì.
Nhìn bóng lưng của người đàn ông mình yêu, trong lòng thực sự đau khổ.
Yêu một người lại phải rời khỏi anh, mà không thể nói ra mình yêu anh
Đi đến công viên nhỏ, Đông Phương Thuật cố tình đi chậm lại, để sóng vai với cô, cùng nhau đi dạo.
Từ khi anh hiểu chuyện, có lẽ đây là lần đầu tiên anh đi dạo.
Anh cũng từng nói với cô:" Đối với tôi hôn nhân chỉ là một món hàng có thể trao đổi, tìm một người phụ nữ có ích cho tập đoàn Đông Phương, mặc kệ cô ta tròn hay méo, tôi đều lấy cô ta".
Liễu Duy Nhu cũng biết những gia đình danh giá đều thích dùng phương pháp kết hôn để đạt tới mục đích trong công việc, nhưng khi nghe những lời lạnh lùng như vậy, cô thật sự không thể tin được.
"Cho nên em không cần phải thấy có lỗi với Đồ Yên, tôi và cô ấy cũng chỉ là vợ chồng hữu danh vô thực thôi". Lời nói của anh nhẹ như gió thổi, chẳng lẽ anh không hề có chút tình cảm nào sao?
"Anh có thể chắc chắn, sau khi cưới hai người sẽ không vó tình cảm?"
"Không biết". Đông Phương Thuật lắc đầu
Chẳng lẽ anh lại là một người vô tình như vậy.
"Ahh không yêu Đồ Yên, người anh yêu là em".
Đúng vậy, anh thừa nhận.
Anh đã từng cho rằng Liễu Duy Nhu cũng giống như nhiều người phụ nữ khác, khi đã mất đi cảm giác mới mẻ thì sẽ mất đi hứng thú đối với cô, nhưng cô làm một người không hề phức tạp, luôn suy nghĩ cho người khác , còn cố chấp đến thật đáng yêu, từ lúc nào cô bỗng đi vào lòng của anh, để anh chìm vào cái gọi là --- tình yêu.
Bất ngờ được Đông Phương Thuật tỏ tình khiến sắc mặt của Liễu Duy Nhu trở nên biến đổi.
"Anh đừng có nói năng tùy tiện như vậy, đừng đem tình yêu ra đùa giỡn".
Là người coi hôn nhân là mục đích để có lợi, thì làm sao có thể hiểu được tình yêu, mà cô lại yêu một người đàn ông không biết yêu, nghĩ như