
Tác giả: Trần Thu Trang
Ngày cập nhật: 04:49 22/12/2015
Lượt xem: 1341044
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1044 lượt.
ển thực đơn:
- Thưa anh dùng gì ạ?
- Này cô - Minh Ánh cong môi lên báo trước 1 câu nói lắm vị chanh - Cô không biết đây là ai à?
- Xin lỗi, tôi là nhân viên thực tập, tôi không biết hết mọi người ở đây.
- Được lắm, để rồi xem cô còn lý sự bao lâu nữa. Đây là...
- Ánh - Lập cắt ngang phũ phàng làm gương mặt Minh Ánh đang bừng bừng khí thế bỗng xìu xuống. Đưa mắt nhanh về phía đôi tình nhân dễ thương đang xuýt xoa khen nước cam ngon, anh quay sang Đan nói lãnh đạm - Cho tôi ly nước cam.
- Dạ.
Trong lúc Đan trở lại quầy pha chế, Lập nhìn vẻ mặt còn chưa nguôi tức tối của Minh Ánh. Anh chờ những lời chao chát của cô ta tuôn ra.
- Con dở hơi này - theo cái hất mặt của Ánh, Lập nhìn về phía quầy, Đan đang vắt cam với chiếc máy chạy điện màu trắng, vẻ mặt bình thản như chẳng quan tâm đến gì ngoài "những tép cam tươi thứ thiệt" vậy - Nó làm em tức chết được!
Lập nhếch mép cười lơ đãng với cảnh đôi tình nhân đang cắm 2 ống hút vào chung 1 cốc. Giọng Ánh vẫn chảy ra từng chữ:
- Nó cho em uống rượu mật rắn.
- A, cái đấy bổ lắm - Giọng Lập châm chọc, anh thừa biết cái kiểu đỏng đảnh của cô người mẫu này.
- Kinh không thể tưởng tượng được! Đã thế nó còn xỏ xiên móc máy, làm cho mấy lão già nhà quê ngồi đằng kia cứ cười đểu em.
- Anh nghe loáng thoáng thì thấy cũng đủ lịch sự rồi. Em không cẩn thận xong rồi lại kêu ca cái gì!
- Anh lại còn nói em nữa hả? Vì ai em mới bỏ diễn lên đây chứ? Người ta trải thảm đỏ mời thì không đi, mò lên đây để nhân viên của anh coi thường.
- Thôi nào! - Lập phẩy tay với vẻ ngán ngẩm. Anh chán ngấy giọng điệu "vì anh mà em bỏ vinh quang" của mấy cô người mẫu. Nhếch môi châm chọc anh nói tiếp:
- Ai dám coi thường em... ngoài anh!
- Hả, anh nói cái gì đấy?
Minh Ánh nhảy chồm lên, chưa kịp làm gì tiếp thì Đan bưng ly nước cam tới, cô ta đành ngồi xuống, hậm hực trút giận sang phía khác:
- Dọn mấy cái này nhanh nhanh tí đi. Phục vụ gì mà để bàn khách bừa những ly bẩn.
Đan im lặng dọn mấy chiếc ly rỗng rồi đi về quầy rửa. Cô chán cô người mẫu tới mức chẳng buồn nghĩ tới việc đối đáp lại nữa. Còn vài phút nữa là hết ca trực của cô rồi.
Nhìn theo đôi gót chân trần sau chiếc quai sandal của cô phục vụ, Lập lãnh đạm nói:
- Nếu em định đòi anh đuổi việc cô ta thì đừng mất công nói ra làm gì, nhé.
Minh Ánh cười lả lơi, cô nàng biết tính ông chủ trẻ này. Anh ta có thể ngay lập tức thô bạo hất cô ra sau khi âu yếm vuốt ve. Vậy nên đừng có dại mà động vào. Nở 1 nụ cười đắm đuối, cô ghé vào tai Lập, nói bằng giọng ngọt ngào nhất có thể:
- Em đâu dám đòi thế. Em chỉ đòi anh 1 chút xíu... cái khác thôi.
Lập cũng cười theo cô ta. Bàn tay anh trượt từ mái tóc xuống bờ vai đang chìa ra mời gọi. Xét cho cùng, anh thích những cô gái biết cách quyến rũ.
Lập bước ra khỏi phòng tập. Thời tiết mấy hôm nay thật kinh khủng. Nắng như rang khô mọi thứ. Trưa nay từ bar Suối Mơ về, chẳng hiểu sau anh cảm thấy mệt mỏi. Minh Ánh õng ẹo mãi không thấy anh phản ứng gì thì cũng chán, bực tức bỏ về thành phố. Còn anh thì ngủ vùi trong phòng đến tận xế chiều. Tỉnh dậy, Lập cảm thấy bức bối khó chịu. Người anh cứ như bị nung trong lò, nóng phừng phừng và bứt rứt không yên. Chết tiệt! Anh rủa thầm bản thân như vậy rồi vào phòng tập thể hình mở máy tập đến mệt nhoài. Cảm giác bức bối dịu đi nhưng cổ họng anh vẫn khô đắng. Giá bây giờ có ly nước cam như lúc trưa thì tốt biết mấy.
Phải nói là cô ả Hoài Đan này cũng đáng mặt khi bắt hồn được thằng em anh. Cô ta pha rượu pha nước tuyệt hảo, lại biết cách đối đáp. Ôi trời, nhìn cái vẻ tức tối mà không làm gì được của Minh Ánh, anh thấy buồn cười quá thể. Đã vậy, cô ta lại còn đẹp. Nét đẹp không đập vào mắt sỗ sàng như mấy cô người mẫu vây quanh anh, chỉ nhẹ nhàng và tự nhiên, không kiểu cách nhưng cũng khiến khối kẻ đứng tim.
Mải nghĩ, Lập đi vào khu vườn hoa hồng lúc nào không biết. Núí Ba resort có 1 vườn hoa hồng giống Pháp rất đẹp, hoa to, cành thẳng mập và ít gai, mùi hương ngào ngạt. Trừ những khi hoa rộ, nhân viên có thể cắt bán cho hàng hoa ở thành phố, thời gian còn lại, vườn hoa cứ tự nhiên khoe sắc rực rỡ. Có tiếng con gái rì rầm, Lập đưa mắt nhìn. 2 cô nhân viên của anh đang chụm đầu vào 1 bông hồng nhung nở xòe. 1 cô có lẽ nhỏ tuổi hơn đang vuốt nhẹ tay lên những cánh hồng, dáng điệu thận trọng. Bất giác Lập mỉm cười. Nhân viên ở đây phần lớn là người địa phương, anh tưởng toàn những cô thường thường, hóa ra cũng nhiều người xinh xắn quá. Như cô bé bên hoa hồng này chẳng hạn! Gương mặt bầu bĩnh hồng ửng trong ráng chiều, cánh mũi phập phồng, cái miệng cười tươi tắn và thân hình tròn lẳn đầy đặn, trông cô bé như vừa bước ra từ 1 bức tranh Phục hưng vậy.
- Bích ơi! Bích!
Tiếng gọi từ xa cắt đứt luồng tư duy phân tích sắc đẹp của Lập và khoảnh khắc đáng yêu của 2 cô gái. Cô lớn tuổi hơn nghiêng tai nghe tiếng gọi rồi bảo:
- Mẹ chị gọi rồi. Chị về đây. Trưa mai qua chỗ chị nhé!
- Vâng, trư