
Tác giả: Trần Thu Trang
Ngày cập nhật: 04:49 22/12/2015
Lượt xem: 1341012
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1012 lượt.
a mai em qua. Em chào chị.
Thảo vẫy tay chào bạn xong lại cúi xuống bông hồng. Cạ cạ mũi vào cánh hoa, cô giật mình vì 1 giọng đàn ông vang lên:
- Cẩn thận đấy nhé, Thảo.
Đứng thẳng người lên, cô nheo mắt nhìn về phía người vừa nói. Phải lát sau cô mới nhận ra đó là ai:
- Dạ, em chào giám đốc. Anh vừa bảo gì em ạ?
- Ờ, anh nhắc Thảo cẩn thận. Sâu hoa hồng to lắm.
- Dạ, em không sợ sâu đâu ạ.
Lập ngẩn ra vì câu trả lời quá sức thành thật của cô gái trẻ. Có lẽ cô bé này mới ở trong rừng ra. Chẳng biết nói chuyện "làm hàng" mà cũng chẳng sợ sâu bọ. Anh chắp tay sau lưng bước song song với Thảo qua những luống hoa.
- Thảo làm ở khu nhà nghỉ sinh thái trung tâm à?
- Không ạ. Em phụ trách dãy nhà sàn suối Mây.
- Ờ, anh nhầm. Lâu không lên đây, quên hết cả. Thạch chắc nhớ hơn anh.
Mặt Thảo lại đỏ ửng lên vì câu nói vô tình của Lập. Cô lúng túng phủi tay áo bám phấn hoa rồi nói lí nhí:
- Muộn rồi, em xin phép giám đốc, em về.
- Ờ, Thảo về đi.
Lập nhìn theo vẻ ngượng nghịu của cô bé, thoáng khó hiểu, nhưng rồi anh tiếp tục rảo bước.
Đan thức dậy sớm. Sau 15 ngày "thực tập", cô trở lại phòng mình ở dãy nhà sàn. Cả buổi chiều tối và đêm qua, cô miệt mài phác thảo những mẫu đồng phục cho nhân viên Núi Ba resort. Cũng không nhiều mẫu lắm nhưng cô phải phác nhiều kiểu nhỏ dành cho nhân viên các bộ phận khác nhau. Xong việc thì trời đã hửng sáng. Cô chợp mắt 1 lát rồi trở dậy. Có lẽ cô nên thưởng cho mình 1 ngày thư giãn hoàn toàn. Trước hết phải đi dạo 1 vòng và bơi cái dã!
Nghĩ là làm, Đan thay bộ đồ bơi màu xanh có sọc trắng, cặp tóc cao lên, quấn 1 chiếc khăn lụa xanh sẫm thành chiếc váy để che đôi chân trần, cô đi chầm chậm men theo con đường dốc vắng lặng về phía bể bơi. Mới gần 6 giờ sáng, trời chưa nắng, lũ chim lách chách nhảy nhót trên mặt đường. Nghe bước chân người, chúng bay ào lên, để lại những tiếng cãi cọ ríu rít. Đan mỉm cười, cô huýt sáo 1 bản nhạc thiếu nhi vui nhộn.
Bể bơi sáng sớm chẳng có 1 bóng khách. Đám nhân viên qua 1 đêm trực còn nguyên vẻ uể oải nhưng nụ cười của họ không vì thế mà kém tươi. Đan xuống nước sau vài động tác khởi động. Nước hơi lạnh nhưng bơi 1 lát là người cô ấm lên. Khoát nước đều đặn, ngụp xuống ngoi lên đều đặn, Đan bơi 1 hơi hết 3 vòng bể. Dừng ở chỗ nước sâu vừa phải, cô thả lỏng người tự do và chầm chậm đạp chân để thân hình trôi ngang bể. Đang mơ màng khép mắt, chợt cô giật mình vì 1 bóng người. Lập đang đứng trên lan can 1 ngôi nhà sàn gần đó nhìn xuống chỗ cô. Vẻ mặt anh ta kín bưng nhưng cô như cảm thấy được nụ cười lạnh lẽo giễu cợt thấp thoáng. Xoay người đổi kiểu bơi khác ít phơi bày hơn, cô cố gắng bơi hết 1 vòng bể nữa rồi lên bờ. Bơi dưới sự giám sát của ông chủ resort là 1 việc chả thích thú gì!
Vừa quấn lại chiếc khăn lụa, Đan đã thấy "ông chủ" lững thững tiến lại. Vẻ lờ lững nhàn tản này ẩn chứa nhiều phiền toái đây...
- Chào đồng chí chế tạo B52! - Lập lấy giọng bông đùa để xua đi cảm giác mình đang bị hấp dẫn.
- Chào anh. Rất tiếc phải thông báo với anh, tôi không còn là nhân viên ở đây nữa.
- Sao vậy? Tôi nhớ là mình đâu có đuổi việc cô.
- Vâng, tôi cũng không nhớ là mình đã làm gì để có thể bị đuổi. Tôi hết hạn thực tập thôi.
- À, thế thì cô sẽ không được bơi miễn phí ở bể này đâu đấy.
- Tất nhiên, tôi sẽ trả tiền đầy đủ, cả tiền phòng và tiền ăn nữa! Nhưng không phải bây giờ.
Lập chưa kịp đáp trả thì có tiếng chân bước đến. Anh quay lại và nhận ra là cô bé bên hoa hồng hôm qua. Thảo mặc 1 bộ đồ bơi kẻ ca rô đen trắng đơn giản, cô cười cúi chào anh rồi ríu rít níu tay Đan:
- Chị dậy sớm thế? Em qua phòng gọi không thấy chị thưa lại tưởng chị ngủ say.
- Chị bơi xong rồi. Đang định về đây cô nương ạ.
- Ấy, sao nhanh thế? Chị ở lại bơi cùng em cho vui. Rồi mình đi ăn sáng.
- Ừm, đêm qua chị thức khuya nên hơi mệt. Chị không ăn đâu, nhưng chị sẽ ngồi ghế chờ. Thảo khởi động kỹ vào nhé. Nước hôm nay hơi lạnh.
Dứt lời, Đan đi về phía chiếc ghế gấp ngồi xuống gỡ cặp tóc xõa ra hong, không chú ý gì đến gã đàn ông đang cho tay vào túi quần đứng sững ở gần đó.
Lập tần ngần đi quanh bể 1 lát, cố gắng không đưa mắt về phía cô gái với mái tóc mềm lượn sóng kia. Anh nhìn Thảo bơi 1 cách trìu mến. Chắc cô mới biết bơi, kiểu đập nước trông còn cứng gượng, và cũng chỉ bơi rón rén ở những vùng bể không sâu lắm. Được 1 lát, cô lại bám vào thành bể để nghỉ. Rất tự nhiên, Lập cúi xuống khom người hỏi chuyện và cười với cô. Thảo nói vài câu rồi lại tiếp tục bơi. Anh đứng thẳng dậy và nhận ra Đan ở ngay sau mình từ lúc nào. Cô gạt mấy lọn tóc ướt qua vai, nói nhỏ vừa đủ để anh nghe:
- Nếu tôi là anh, tôi sẽ tránh Thảo.
- Cô bé xinh đấy chứ, và dễ thương 1 cách thật thà... à không, thật thà 1 cách dễ thương.
- Không thuộc goût của anh đâu!
- Cô có vẻ am hiểu sở thích đàn ông nhỉ!
- Nếu anh cho là như thế thì tôi sẽ như thế! - Đan nói với vẻ cáu kỉnh, cô không thích vẻ