XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Con Thỏ Bắt Nạt Cỏ Gần Hang

Con Thỏ Bắt Nạt Cỏ Gần Hang

Tác giả: Ức Cẩm

Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015

Lượt xem: 1341564

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1564 lượt.

ng nề, ngoài việc chuẩn bị mời khách tham dự Đại hội thể thao của trường, Hội Sinh viên lại chuẩn bị bầu cử lại ban lãnh đạo. Thành viên các ban ngành đã có người xoa tay xoa chân chuẩn bị thể hiện thật tốt còn đi ứng cử.
Tiêu Thỏ vốn chẳng quan tâm gì mấy những chuyện này. Nói thật năm đó nàng vào Hội Sinh viên cũng là tình cờ bất đắc dĩ, có được thành tích vị trí như ngày hôm nay đã là tốt lắm rồi, không nghĩ đến điều gì cao xa hơn. Thế nhưng muốn trèo lên cao hay không là một chuyện, làm việc có trách nhiệm hay không lại là chuyện khác. Thế nên đối với công việc mà cấp trên giao xuống, nàng vẫn chăm chỉ chuyên cần mà hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Thật ra một người làm việc có thật sự cố gắng hay không không phải do người đó cố thể hiện ra, người sáng mắt liếc một cái là có thể nhìn ra điều đó. Ví như Tiêu Thỏ chẳng hạn, không phải ngày nào nàng cũng chạy qua Hội Sinh viên điểm danh có mặt, nhưng thái độ chuyên cần thật thà bình thường cũng đã thể hiện rõ, không ai không thấy. Thế nên lúc chỉ còn một tháng tới kỳ bầu cử, thày giáo Uông phụ trách Hội Sinh viên liền gọi nàng vào phòng làm việc.
Dĩ nhiên nội dung chính của cuộc trò chuyện có liên quan tới việc của Hội Sinh viên. Thái độ của thày Uông rất rõ ràng, với việc Tiêu Thỏ thường ngày vô cùng chăm chú có trách nhiệm với công việc, thầy nghĩ bạn Thỏ Thỏ nên thử tham gia ứng cử làm một trưởng ban của Hội.
Ấy vậy mà Tiêu Thỏ lại nghiêm chỉnh nói rằng, mình mới vào Hội Sinh viên có một năm, e là thiếu tư cách tranh cử làm trưởng ban.
Thầy Uông tốn một đống nước bọt để thuyết phục tới lui mà không được, đành phải để nàng về với lời nhắn nhủ suy nghĩ cho kỹ.
Ra khỏi phòng của thầy Uông, trước mặt nàng có một bóng người vội vàng bước tới, hai người thế là va phải nhau.
Tuy chẳng phải lỗi của mình, Tiêu Thỏ vẫn phản xạ cúi đầu. “Xin lỗi, xin lỗi…”
Ai dè người kia hung hăng lườm cho nàng một cái, không thèm quay đầu lại mà tiến thẳng vào phòng của thầy Uông, bỏ lại Tiêu Thỏ đứng ngơ ngác.
Người vừa trừng mắt với nàng, chính là trưởng ban Đối ngoại Bạch Tố. Tuy cả hai đều học cùng khoa, nhưng vị sư tỷ này vô cùng kiêu ngạo, vài lần hai người đi lướt qua nhau, chị ấy đều vênh cẳm ngẩng mặt, tựa như con chim công xòe cánh từ trên cao nhìn xuống nàng, khiến nàng chẳng biết làm sao.
Có điều nói đi cũng phải nói lại. Người ta là một mỹ nữ hàng xịn giá cao, có năng lực thật sự, lại thêm cả cái ô dù to bự trên đầu. Không ít người nói rất có thể chủ tịch mới của Hội Sinh viên chính là chị ấy. Tiêu Thỏ nhìn bóng lưng đầy cao ngạo của ‘Chim công’, bỗng dưng thở dài, nếu chị ấy thật sự làm chủ tịch, e rằng Hội Sinh viên sẽ không tiếp tục trên con đường ‘vì dân’ nữa.
Mải suy nghĩ, bỗng có tiếng chuông báo thức của điện thoại di động khiến hồn vía Tiêu Thỏ trở về chỗ cũ. Nàng nhìn điện thoại, lại kêu ối một tiếng. Bận rộn cả buổi sáng, tí thì quên hôm nay nàng có hẹn đi chơi với Lăng Siêu!
Buổi hẹn hò chiều thứ bảy này hai người vốn đã lên kế hoạch từ lâu. Vì lý do gần đây mỗi người đều bận rộn chuyện của mình, chả có lúc nào gặp mặt. Thế là hai người quyết định ra nguyên tắc nhỏ: bận rộn gì thì bận, mỗi chiều thứ bảy ai cũng phải gác việc qua một bên dành chút thời gian gặp nhau một chút, coi như là có thời gian nghỉ ngơi sau những giờ học giờ làm việc vất vả cả tuần.
Mười một giờ sáng, Lăng Siêu đã có mặt đúng giờ ngoài cổng trường đứng dựa vào xe ô tô chờ bà xã. Giai đẹp dựa cửa xe lại lập tức gây nên một hiệu quả thị giác lớn lao. Tiêu Thỏ còn chưa có mặt đã có cả đám nữ sinh đi qua nhìn hắn chỉ chỉ trỏ trỏ che miệng bàn tán.
Lăng Siêu chưa bao giờ để vào mắt những chuyện thế này, nhưng thật ra Tiêu Thỏ thấy bao nhiêu thiếu nữ đều quay mặt về cùng một hướng thì thầm cười nói, trong lòng bỗng dâng lên một chút ghen tuông.
“Sau này anh không cần chờ em ở cổng trường, em sẽ tự đến chỗ hẹn.” Vừa lên xe, ai đó đã ai oán nói.
Lăng Siêu nhíu mày, mặt không đổi sắc hỏi. “Tại sao?”
Tiêu Thỏ đỏ mặt. “Chả tại sao cả! Chỉ là…” Nàng nhăn nhó một lúc mới phun ra mấy chữ. “Muốn bớt phô trương đi.”
Lăng Siêu phì cười, quay sang nhìn nàng vẻ mặt đầy tội nghiệp. “Bà xã, anh cũng đâu có muốn phô trương.” Ý tứ là, anh không muốn cũng không được a!
Thật là đồ tự luyến mà! Tiêu Thỏ lườm hắn một cái. “Anh thôi cái vẻ tội nghiệp đấy đi, không muốn thì khó gì, đừng có lần nào cũng làm bộ mỹ nam dựa cửa xe là được.” Vừa dứt lời, nàng mới nhận ra mình vừa nói lộ hết suy nghĩ thật rồi.
Quả nhiên, Lăng Siêu chọc. “Bà xã, em đang ghen đấy à?”
Giờ mà giải thích này nọ thì sẽ thành giấu đầu lòi đuôi mất. Tiêu Thỏ thẳng thắn thật thà trả lời. “Phải, em ghen tị đấy!”
Lăng Siêu cười. “Bà xã yêu quí, anh cũng nào muốn em ghen…”
Hừ, anh có cần tự luyến quá đáng thế không hả? Tiêu Thỏ không còn biết nói gì.
Nói là ước hẹn đi chơi, thật ra lần nào cũng na ná nhau cả, quan trọng nhất chính là đi ăn cơm cho no. Thần ăn uống Đổng Đông Đông gần đây phát hiện một quán mỳ khá ngon. Có người còn nói trước mặt tiền bé xíu của quán đó thường xuyên đỗ