
Tác giả: Luyện Nghê Thái
Ngày cập nhật: 03:32 22/12/2015
Lượt xem: 134763
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/763 lượt.
hiểu xem, rốt cuộc thứ gì khiến cho Lý Túc nhà cô lo lắng đến vậy.
Lí Túc trộm nheo mắt nhìn nét mặt của cô, xác định cô không có ghét bỏ anh em anh, vậy là đã qua một ải rồi.
Án mạng năm đó làm chấn động một vùng, cho tới bây giờ trưởng thành, Lí Túc vẫn còn nhớ những đứa trẻ xung quanh lúc đó đối với anh em anh tràn đầy bài xích, mà phụ huynh chúng dạy chúng rằng, không được chơi đùa cùng với anh em anh, nếu chơi chung ba mẹ bọn chúng sẽ bị đao đâm như ba mẹ bọn anh.
Nợ cha mẹ, con cái phải trả, thật là ghê tởm cực độ.
Lí Túc giống như không có tim không có phổi, nhưng khi còn bé cũng từng vì bảo vệ em trai, cả ngày lẫn đêm kéo cao tay áo dạy dỗ những đứa dám bắt nạt em trai anh.
À, cùng với anh đương nhiên còn có người bạn tốt Khúc Duệ Minh.
Nhưng anh còn có người bên cạch, còn đứa em trai nhỏ của anh thì lại không có ai bên cạnh.
Điều khiến Lí Túc vẫn không yên tâm, đó chính là không ai bên cạnh A Túc.
Nhưng là bây giờ có Ngụy Mễ Miễn.
Con thỏ nhỏ này mềm mại khoan dung, đem A Túc bảo hộ ở trong ngực.
"Em dâu ngoan!" Lí Túc mặt mày hớn hở, nhét Ngụy Mễ Miễn vào trong ngực chà xát.
Trên bàn có hoa hồng, bên cạnh bàn có nam nữ ngọt ngào ôm nhau, xa xa nhìn lại, một màn này chói mắt cực điểm. . . . . ."A, anh à buổi trưa ngon miệng!" Ngụy Mễ Miễn cười khẽ.
Cô bình sinh khó được phản ứng nhanh chóng, vung tay một cái, liền bị Đại Ma Vương Khúc Duệ Minh tới bắt gian tóm được.
Thân là gian phu, Lí Túc vẻ mặt cứng đờ.
"Bó hoa hồng này là do anh trai đặc biệt chỉ định, ca phu nhất định sẽ thích, đúng không?" Ngụy Mễ Miễn ở nụ cười rực rỡ, kín đáo trực tiếp đưa bình hoa trên bàn cho Khúc Duệ Minh.
Khúc Đại Ma vương đón nhận Ngụy Mễ Miễn cung phụng, sau đó níu lấy vật tế vào trong ngực, thanh toán tiền cơm cho hai người, cuối cùng nghênh ngang rời đi.
Ngụy Mễ Miễn xa xa khoát tay nói biệt, trong lòng vì người anh đại nhân mà mặc niệm.
Buổi chiều, Ngụy Mễ Miễn trở về nhà, lúc này cô mới phát hiện ra điện thoại di động hết pin, lập tức cầm đi sạc, lúc này, bên trong phòng, điện thoại vang lên.
Là Ôn Khả Khâm gọi điện thoại tới.
"Mễ Miễn, em đang ở nhà à? Thật tốt quá, anh còn còn còn đang nghĩ có nên gọi nữa không."
"Điện thoại di động không có pin, thật xin lỗi, chủ nhiệm."
"Bây giờ tìm thấy người là tốt. Cái đó. . . . . . Mễ Miễn, em mau sắp xếp một chút, chuẩn bị hành lý cho ba ngày, bọn anh trong chốc nữa sẽ đi qua đón em."
"Ah?"
Đột nhiên gọi điện thoại nói cô mau chuẩn bị hành lý, Ngụy Mễ Miễn cảm thấy kỳ quái.
Ôn Khả Khâm giải thích, "Lão tổng muốn tập họp các chủ quản của các phòng ban đưa đi tập huấn, cho phép mang ba người cấp dưới cùng đi, anh suy nghĩ, đã giúp em đăng kí rồi.”
Nhưng Ngụy Mễ Miễn hiện tại càng muốn thấy một người là Lí Túc nha.
Nhưng Ôn Khả Khâm quả nhiên là tri tâm ca ca, lập tức bổ sung, "Bộ nghiệp vụ nhất định là mang Lý Túc đi rồi, hắn đã trở về dọn dẹp hành lý trước em một bước, cùng Hiểu Huy cùng nhau lái xe đi rồi, anh đang chờ em ở công ty đây, mau nhanh lên."
Thì ra là Lý Túc đã đi trước một bước, Ôn Khả Khâm đợi đến bây giờ, là vì liên lạc với cô không được.
Ngụy Mễ Miễn lập tức cúp điện thoại, trở về phòng dọn dẹp.
Sau nửa giờ, Ôn Khả Khâm gõ cửa, nhìn thấy cô cái gì cũng chuẩn bị xong, liền nhét cô vào trong xe đi, lên đường.
Đến đi nơi học, đương nhiên là nam nữ chia phòng, một gian phòng ở hai người, nhưng người vợ chồng ở chung cũng không hạn chế.
Thế là Ôn Khả Khâm bị Trình Hiểu Huy mang đi.
Ngụy Mễ Miễn đứng tại chỗ, mù mờ không biết bước kế tiếp đi như thế nào.
"Ngụy Mễ Miễn!"
Tiếng gọi cáu kỉnh khiến cho cô hồi hồn, vừa quay đầu lại, chính là Dương Tuấn Văn đang kêu cô, sắc mặt cô sợ đến trắng bệch. Dương Tuấn Văn vận khí không tệ, lần này anh ta là đựơc một chủ quản của cửa hàng bán lẻ đưa đến, vì số lượng đàn ông trong công ty là số lẻ, cho nên anh ta đã được một gian gian phòng lớn.
Nhưng đối với Ngụy Mễ Miễn, đây quả thực là vận rủi tệ hại nhất.
Bởi vì cô bị kéo vào căn phòng này, mà lúc này chỉ có cô nam quả nữ, cô rất muốn khóc.
Dương Tuấn Văn sắc mặt âm trầm, lòng hắn đang ghen ghét phải điên lên mất!
"Ngươi cho rằng ngươi đã bám được một người đàn ông tốt? Nhưng mà hắn ta chỉ coi trọng tiền của ngươi thôi! Mọi người trong công ty cũng biết cả rồi, chỉ cần trong bụng ngươi búng ra một nam thai, mà có thể lấy được ngàn vạn tài phú. Trong khoảng thời gian này bị một đống đàn ông tỏ tình cảm giác không tệ chứ? Ngươi đón nhận mấy người? Hả?"
Ngụy Mễ Miễn bắt đầu mơ hồ, "Cái gì?"
Cô hoàn toàn chưa hiểu tình huống, bộ dạng ngốc nghếch này khiến Dương Tuấn Văn một bụng tức giận.
"Giả bộ vô tội cái gì! Nếu không phải là Thục Kỳ nói với tôi, tôi còn không biết chuyện này là chính ngươi đồn thổi ra ngoài đấy! Ngươi muốn thoát khỏi Dương gia?"
"Tôi...tôi nghe không hiểu. . . . . ." Ngụy Mễ Miễn bị dọa sợ hãi, cứ như vậy đổ ập xuống một trận mắng.
Thấy cô phủ nhận, gương mặt tuấn tú của Dương Tuấn Văn cũng tức điên rồi.
Hắn đúng là coi trọng Ng