watch sexy videos at nza-vids!

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Công Chúa Biết Điều Một Chút Nha

Công Chúa Biết Điều Một Chút Nha

Tác giả: Nguyên Viện

Ngày cập nhật: 04:25 22/12/2015

Lượt xem: 134469

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/469 lượt.

. .” Uông Ngữ Mạt đưa mắt nhìn chăm chú hắn, lại mất thể diện rũ tròng mắt xuống.”Trên người của anh. . . . . .vết thương”
“Ừm. . . . . .” Nhìn vết cắn trên ngực, Phương Nhĩ Kiệt nhún vai, “Đây không tính là cái gì, phía sau mới đặc sắc,em nhìn xem.” Hắn xoay người làm cho cô nhìn kiệt tác của mình.
Uông Ngữ Mạt tò mò giương mâu, thấy trên lưng hắn tất cả đều là vết trảo, khuôn mặt nhỏ nhắn dường như bị thiêu cháy.”A. . . . . .” Nàng dùng chăn bông bao ở mặt, Cô không muốn gặp người nữa!
Phản ứng của cô chọc cười hắn, toan tính rút đinhưng tròng mắt đen hiện lên một tia u ám.
Đụng thôi không nên tiến vào, giờ làm sao bây giờ?






Tình dục qua đi, lý trí quay trở về, hắn vừa mới tỉnh lại,liền thấy cô ngủ ở trong lòng ngực của hắn, khuôn mặt nhỏ bé vẫn còn phiếm đỏ ửng,,bình thản bị hắn ôm vào người.
Cô ngủ được rất sâu, thân thể thơm ngon mềm nhũn , da thịt tuyết trắng không có một tia hoàn hảo, tất cả đều là dấu vết hắn lưu lại, chi chít khắc lên da thịt tuyết trắng, ngay cả chỗ kín bên cạnh thịt non còn có vết cắn của hắn.
Tối hôm qua hắn ngoài ý muốn không kiểm soát, thậm chí đã làm biện pháp bảo vệ,không phát tiết ở trong cơ thể cô đã thối lui khỏi, thậm chí không chỉ một lần.
Hắn không nghĩ tới cô sẽ làm hắn không khống chế được, nghe cô khóc ròng, hắn đoạt lấy càng cường liệt, tiếng rên rỉ giống ma nguyền rủa, làm cho hắn một lần lại một lần muốn cô.
Trong tình cảm nam nữ hắn từ trước đến giờ đều khắc chế, mặc dù phóng đãng, nhưng hắn luôn là vẫn duy trì tĩnh táo nhất định, nhưng không nghĩ tới tối hôm qua hắn trầm mê l, thân thể xinh đẹp ngoài dự tính làm cho hắn ăn sao cũng không ngán.
Ánh sáng nhàn nhạt từ rèm cửa sổ xuyên thấu đến trên người cô, thân thể nho nhỏ bao ở trong chăn bông, vầng sáng chiếu vào trên mặt cô, mơ hồ lộ ra trắng muốt sáng bóng , lông mi thật dài run rẩy , chạm vai tóc dài rủ xuống, khẽ phủ ở mặt, nhưng không thể che hết phi hồng kia .
Cũng không thể che hết các tỳ vết trên người.
Phương Nhĩ Kiệt không khỏi sợ hãi ánh mắt run rẩy, bộ ngực đột nhiên co rút nhanh hạ xuống, hắn không nhịn được tiến lên,muốn đưa tay ôm cô vào trong ngực.
“Làm. . . . . . Làm như không có xảy ra chuyện gì.”
Cúi đầu lẩm bẩm để cho hắn dừng lại động tác, trong nháy mắt hoàn hồn, mày rậm nhẹ vắt, nghi ngờ địa nhìn cô.”Em mới vừa nói gì?”
“Làm. . . . . .” Uông Ngữ Mạt giống như vùi đầu vào trong cơ thể.”Tối hôm qua. . . . . . Làm như không có xảy ra chuyện gì. . . . . . Chúng ta. . . . . . sẽ đem nó quên mất. . . . . .”
“Quên mất?” Cô nói vậy chắc hắn hiểu nha?
“Ừm. . . . . . Như vậy đối với tất cả mọi người đều tốt. . . . . .” Giọng nói của cô càng ngày càng thấp, lỗ tai càng ngày càng hồng, làm sao cũng không nghĩ tới mình một ngày kia sẽ nói ra lời như thế, nhưng mà cô lại không biết nên nói gì.






Cô không thể nào muốn hắn chịu trách nhiệm, dù sao tối hôm qua cô cũng có phần sai, là cô dụ dỗ hắn , hơn nữa cô còn có Bạch Thanh Lê , không bao lâu phải trở về lập gia đình,cô căn bản là không thể nào cùng hắn ở chung một chỗ. . . . . .
Trong lòng đột nhiên đau nhói, Uông Ngữ Mạt cảm thấy khó khăn nhíu mày, cảm thấy trong lòng khó chịu , giống như bị tảng đá lớn đè lên, làm cho cô có chút không thở nổi.
Ô. . . . . . Cô nhất định phải xin lỗi Thanh Lê Kha, cô đã vượt tường a!
Phương Nhĩ Kiệt nhìn chằm chằm cô, cẩn thận hỏi rõ ràng.”Ý của em là chuyện tối hôm qua chúng ta lên giường coi như không có xảy ra sao?”
“Ừ!” Uông Ngữ Mạt gật đầu.
Cô cúi đầu nhìn mình, trên người tất cả dấu vết đều là hắn lưu lại, cô nhìn những vết hồng tim đập loạn nhịp, gương mặt hồng đến giống như có thể nhỏ ra huyết. Cô thậm chí thấy giữa hai chân vết cắn, ngón tay không nhịn được đụng vào, thân thể nóng lên, làm cho cô hoảng hốt toan tính.
Nụ hôn của hắn, hắn thở dốc, hắn cuồng liệt ra vào thân thể cô. . . . . . Uông Ngữ Mạt không khỏi run rẩy, cả người có chút tê dại. . . . .
“A. . . . . .” Cô mắc cở đem mặt vùi vào đầu gối.
Cô làm sao có thể quên được nha . . . . . .
…………..
Tiểu nha đầu rõ ràng muốn trốn hắn.
Cùng ở một dưới mái hiên,cô lại đang làm công việc chỗ của hắn, có thể trốn được đi đâu? Nhưng cô thật đúng là tránh né, hơn nữa lẫn mất rất rõ ràng.
Buổi sáng, hắn xuống lầu nhìn qua trên bàn là bữa ăn sáng đơn giản, bên cạnh còn kẹp tờ giấy, nói cô đi giúp đỡ Trấn Trường kia, hôm nay sẽ không trở về phòng khám bệnh.
OK! Hắn nhún vai, lơ đễnh.
Buổi tối, hắn nấu bữa ăn tối, nghe được tiếng cửa mở, quay đầu còn chưa nói một câu nói, Uông Ngữ Mạt đã dồn dập mở miệng, nói cô ở nhà Trấn Trường ăn no, cô mệt mỏi muốn đi tắm rồi ngủ sớm.
Nói cho hết lời, người liền vội vã chạy lên lầu, đầu nhỏ vẫn buông xuống , hoàn toàn không ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn nhíu mày, nhìn thời gian, không tới tám giờ, sớm như vậy mà muốn ngủ?
Mà tình hình này, kéo dài ba ngày, hôm nay là ngày thứ tư.
Cầm lấy tờ giấy