
Làm Ấm Giường Cho Tổng Giám Đốc
Tác giả: Nguyên Viện
Ngày cập nhật: 04:25 22/12/2015
Lượt xem: 134467
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/467 lượt.
hông hiểu,cho là thích chính là như vậy, nhưng mà bây giờ em mới hiểu được, thích và yêu là không giống nhau, em vẫn thích anh, nhưng mà. . . . . . em không cách nào yêu anh.”
“Vậy hắn thì sao nha? Tại sao phải thích hắn? Hắn tốt hơn anh sao?” Hắn không cảm thấy người đàn ông kia có thể vượt qua hắn.
Nghĩ đến Phương Nhĩ Kiệt, vẻ mặt của Uông Ngữ Mạt không khỏi dịu dàng,mà Bạch Thanh Lê đã thấy cô biến chuyển, tim không khỏi đau xót.
“Hắn không có như anh, cũng không đối tốt với em như anh tốt với em, hắn thích bắt nạt em, trêu chọc em, thậm chí rất hoa tâm có nhiều phụ nữ thích hắn, anh hai nói hắn không thích hợp với em, cùng hắn ở chung một chỗ em nhất định bị tổn thương.”
Hắn kiên định làm cho Uông Ngữ Mạt im lặng.
“Ngữ Mạt,anh không thể nào buông tay, bởi vì hôn lễ là em đáp ứng .Nếu quả thật là không muốn kết hôn, em một mình đi xử lý.”
“Em?” Uông Ngữ Mạt không hiểu ý của hắn.
“Đúng, nếu như Uông gia cũng đồng ý giải trừ hôn ước, hôn lễ kia cũng sẽ không cử hành.”
“Không thể nào ! Bọn họ căn bản không thể nào đồng ý giải trừ hôn ước, nhất là gia gia nha. . . . . .”
“Ngữ Mạt, đó là chuyện của em.” Bạch Thanh Lê cũng không để ý tới, hắn kiên định nhìn cô, “Anh không thể chủ động buông tay .”
Nói xong, hắn nhìn cô thật sâu một lúc lâu mới xoay người rời đi.
Nhìn hắn rời đi, Uông Ngữ Mạt ngã ở giường, phiền não che mặt.
Cô cho là Bạch Thanh Lê sẽ đồng ý hủy bỏ hôn lễ, nhưngmà không nghĩ tới anh ấy cánh kiên trì như vậy, cô cho là anh ấy thương cô như vậy cho nên. . . . . .
Uông Ngữ Mạt cắn môi, nghĩ tới lời của Bạch Thanh Lê, không khỏi than thở. Đúng nha,cô có tư cách gì yêu cầu? Là cô phải xin lỗi anh ấy nha!
Cắn môi,cô biết việc này thật sự không ai chịu giúp cô,ngoại trừ lập gia đình, cô dường như thật không có con đường thứ hai có thể chọn.
Nhưng mà. . . . . . cô không cam lòng!
Cứ khuất phục như vậy, cô không cam lòng!
Không ai chịu giúp cô, cô chỉ còn có mình!
Uông Ngữ Mạt nhắm lại mắt, thấy xe bởi vì đèn đỏ dừng lại, cô cầm tay lái, nhanh chóng mở cửa xe chạy ra bên ngoài.
“Ngữ Mạt!”
Cử động của cô làm cho người ta kinh ngạc, Uông Hành Viễn lập tức xuống xe đuổi theo cô.
Chiếc váy nặng nề được xé bớt một góc, Uông Ngữ Mạt đá rơi giày cao gót ra, bước nhanh chạy về phía trước.
“Ngữ Mạt —— Em gái ——”
Tất cả người trên xe đều xuống đuổi theo cô.
Uông Ngữ Mạt cúi đầu,áo cưới dầy cộm nặng nề làm cho cô chạy trốn rất thống khổ, nghe tiếng bước chân phía sau càng ngày càng đến gần, cô cắn răng, đem hết khí lực liều chết chạy.
“Em gái ! Đứng lại ——”
Không! Cô không chịu thua như vậy!
Uông Ngữ Mạt ở trong lòng rống to, bùn đất làm chân của cô đau nhói, cô đau đến hốc mắt hiện nước mắt, nhưng mà hai chân nvẫn cố gắng chạy về phía trước.
Không thể ngừng, ngừng cũng sẽ bị bắt được!
“Em gái ——” Một cái tay bắt được cô.
“A!” Nàng thét chói tai, đưa chân dùng sức đá.
“A!” Không nghĩ tới em gái dám đá người, Uông Hành Viễn thống khổ ôm thân.
“Đại ca, em xin lỗi!” Uông Ngữ Mạt nói, không dám dừng lại bước chân, tiếp tục chạy về phía trước.
“Chết tiệt! Uông Ngữ Mạt ——”
Phía sau truyền đến tiếng rống giận của anh hai, làm cho cô co lại vai, lại càng không dám dừng bước lại.
Nhưng mà cô chạy trốn đến thở không ra hơi, y phục nặng nề trên người. . . . . . Tại sao áo cưới lại nặng như vậy nha!
Két——
Một chiếc Motorcycles đột nhiên quay lại ở phía trước Uông Ngữ Mạt.
Uông Ngữ Mạt bị hù đến dừng bước lại.
Kỵ sĩ mở nón bảo hộ ra nói.”Nha đầu, lên xe!”
Uông Ngữ Mạt trừng to mắt, kích động nhìn về phía người đàn ông đó.”Kiệt. . . . . .”
“Em gái ——”
Phía sau rống giận làm cho cô kịp hoàn hồn, cất bước nhảy lên xe máy.
Cô vừa lên xe, xe máy lập tức chạy về phía trước, trong nháy mắt đem người phía sau vứt rất xa.
“Chết tiệt! Phương Nhĩ Kiệt!” Uông Hành Viễn giận đến giơ chân, xoay người muốn lái xe tiếp tục đuổi, vừa vặn Bạch Thanh Lê đứng ở phía sau ngăn cản hắn.
Hắn nhếch mày, thú vị nhìn tư thái cao ngạo của cô.
“Phương Nhĩ Kiệt,em thích anh.” Cô lớn tiếng nói, không ngần ngại lời tỏ tình của mình bị người trên bãi cát nghe được.”Bất quá,em sẽ không lấy anh!”
“Ừ!” Phương Nhĩ Kiệt gật đầu, làm ra vẻ thở phào nhẹ nhõm, “Như vậy cũng tốt, bởi vì anh cũng không muốn cưới em.”
Lời của hắn làm cho cô hừ nhẹ, “Em cho anh biết,em sẽ lớn lên,em sẽ trở nên thành thục, trở nên mê người hơn, sẽ không là tiểu nha đầu vĩnh viễn!”
“Sao?” Hắn cười, tròng mắt đen trên dưới nhìn hắn, khóe môi cười trở nên ám muội.”Anh biết em không phải là tiểu nha đầu.”
Vẻ mặt hắn xấu xa làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn hiện hồng, biết hắn suy nghĩ của hắn, Uông Ngữ Mạt tức giận dậm chân.”Phương Nhĩ Kiệt!” Cái đồ xấu xa này!
Cô xấu hổ rước lấy nụ cười đắc ý của người đàn ông đó.
“Phương Nhĩ Kiệt, anh tạm thời đắc ý đi!” Uông Ngữ Mạt đỏ mặt, tức giận địa nhìn chằm chằm hắn.”E