
Nếu Anh Là Giọt Lệ Nơi Đáy Mắt Em
Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo
Ngày cập nhật: 03:38 22/12/2015
Lượt xem: 134825
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/825 lượt.
o?” Hồng Hiểu Dự kéo một cái ghế, ngồi xuống trước.
“Không phải thầy sắp xếp đâu ạ,” cậu sinh viên không ngừng giải thích, “Chỗ này là bố em mở, hôm nay vừa hay em nghỉ, đêm qua làm thí nghiệm với thầy, thầy nói hôm nay sẽ đến Thanh Long Tự thưởng hoa, em liền cố ý dành chỗ này cho mọi người.”
Cậu sinh viên kia vừa nói vừa đích thân bê trà tới, lần lượt đưa tới trước mặt khách. Lúc tới Thời Nghi, chàng trai lại có phần xấu hổ, ngại ngùng cười nói: “Quên nói, em là Hà Thiện.”
Cô ừ một tiếng: “Rất dễ nhớ.”
Hà Thiện rất có hảo cảm với chị gái xinh đẹp này, cố tình đưa trà đến tay cô.
Hồng Hiểu Dự từ nhỏ là hàng xóm với Thời Nghi, sớm đã chẳng thấy lạ với chuyện này rồi, ngược lại lại liếc Châu Sinh Thần rồi lại nhìn Thời Nghi. Cũng thật là, cái người họ Châu Sinh này cũng thật đặc biệt, ít nhất cũng chẳng vì mĩ sắc mà rối loạn.
“Nào nào, chơi bài một lát đi,” Hồng Hiểu Dự vui vẻ lấy ra hai bộ tú lơ khơ, đổ ra trải đầy ra bàn, “Thời Nghi không biết chơi bài, vừa may chúng ta có bốn người.”
Thời Nghi thấy cô nàng phát tác nghiện bài, lập tức phối hợp lùi vào góc trong cùng. Cuối cùng Châu Sinh Thần và anh quay phim ngồi đối diện nhau, vừa hay ngồi vào chỗ bên cạnh Thời Nghi. Cô nhìn thấy trên bệ cửa số có quyển sách, tiện tay cầm lấy để giết thời gian, không biết tuần san do khách du lịch nào để quên, cô mở mấy trang bên trong rồi đọc tiếp.
Động tác bốc bài của Châu Sinh Thần không nhanh không chậm, tùy ý nói chuyện với mọi người.
Tư thế ngồi của anh rất chính thống, xem ra giống như thói quen là như vậy, dù là chơi bài cùng bọn họ nhưng cũng có thể từ chi tiết nhỏ mà nhìn ra được anh có giáo dưỡng rất tốt. Chỉ là trong lúc anh đánh bài, Thời Nghi dùng khóe mắt lặng lẽ nhìn anh, điều vô cùng thú vị đó là, bài trong tay anh cũng sắp xếp vô cùng gọn gàng, lúc nào cũng có thể giữ được độ cong hình quạt.
Vừa vặn. Tất cả mọi thứ đều vừa vặn.
Nhưng cũng là như vậy mới khiến cô có cảm giác khoảng cách. Dù cho ngồi gần cỡ nào cũng giống như cách một con đường vô hình.
Anh quay phim nói nhiều nhất, nói một lúc liền nói đến thành tích năm đó của mình: “Nói ra thì thành tích ngày xưa của tôi là một chữ kém, điểm thi đại học nhỉnh hơn điểm sàn loại một một chút thế là tâm tình bất an thi vào đại học. Thầy Châu Sinh, có phải anh thuộc về kiểu người hiến thân cho khoa học không? ”
(Theo mình được biết thì có nhiều mức điểm sàn để phân loại thí sinh, điểm sàn loại một thường là những khoa, những trường trọng điểm cả nước của Trung Quốc, không giống như Việt Nam ở Trung Quốc tất cả học sinh đều thi 6 môn, sau khi biết điểm mới đăng kí vào trường mình chọn, sau đó các trường mới công bố điểm đỗ chính xác một lần nữa, chính vì thế anh quay phim mới nói là tâm tình bất an thi vào đại học trong khi đã qua điểm sàn ^^)
“Cũng không coi là thế,” Anh rút một lá bài đặt lên bàn, “Chỉ là tôi vẫn chưa nghĩ được ngoài nghiên cứu khoa học ra thì còn có thể làm gì nữa.”
….Anh quay phim im lặng.
Hồng Hiểu Dự chậc chậc miệng: “Thầy Châu Sinh, đừng có cảm giác xa cách thế, nói mấy chuyện đại chúng đi?”
“Được, cô nói đi.”
“Anh có sở thích… tầm thường nào không?” Hiểu Dự hỏi anh.
“Rất nhiều, ví dụ như xem phim truyền hình.”
“Xem ti vi? Không được coi là tầm thường à nha,” Hiểu Dự cười mấy tiếng, “Bình thường thứ anh xem nhiều nhất là gì?”
“Cỗ máy thời gian.”
“Bình thường, bình thường,” Hiểu Dự cuối cùng cũng đã tìm lại được tự tin của người bình thường, “Hóa ra giáo sư hóa học cũng thích xem phim xuyên không, còn là cỗ máy thời gian nữa, bạn trai thời đại học của tôi cũng rất thích xem, xem đúng bốn lần liền.”
“Có thể tôi đã xem hơn bảy mươi lần,” Châu Sinh Thần không để ý lắm mà cười cười: “Nói chính xác một chút là bảy mươi chín lần.”
… Hồng Hiểu Dự cũng im lặng.
Cả buổi chiều, mấy người này đều phân cao thấp cùng 112 quân bài, cậu sinh viên của Châu Sinh Thần hiển nhiên rất sùng bái anh, thỉnh thoảng lại lộ ra một số chuyện dọa người, tuy nhiên đại đa số đều có liên quan đến nghiên cứu khoa học. Bọn họ nghe không hiểu chỉ liên tiếp biểu đạt vẻ mặt phâm phục.
Đến sẩm tối, người trong trà lầu cũng dần ít đi.
Mà quyển tạp chí trong tay Thời Nghi cũng không lật quá ba trang.
Sắc trời dần tối, chỗ cửa sổ này cũng hơi lạnh, nhân viên của tiệm tới đóng cửa sổ, còn ân cần mang đến cho mấy người một đĩa điểm tâm nhỏ, Hồng Hiểu Dự cuối cùng nhớ đến cô, người tồn tại như không khí này: “Cậu xem gì đấy?”
“Thoát Bắc Giả.” Thời Nghi phất phất quyển sách trong tay, “Nói về bắc Triều Tiên.”
“Cái gì gọi là “Thoát Bắc Giả”?” Hà Thiện ném hai quân bài xuống, hiểu kì hỏi.
“Một số người không chịu nổi cuộc sống ở Bắc Triều Tiên, có thể lựa chọn đến Trung Quốc, Hàn Quốc, trên ý nghĩa nhất định bọn là người không có quốc tịch, không có tổ quốc,” giọng nói của Châu Sinh Thần rất bình ổn, không có bất cứ tình cảm thừa nào, “Nếu như bị bắt về nước thì có thể bị phán quốc tội.”
“Phán quốc tội? Nghiêm trọng thế sao?” Hà Thiện xuýt xoa, “Mắc tử tội cũng muốn đào tẩu?”
Anh qu