
Tác giả: Tiểu Ngôn
Ngày cập nhật: 04:28 22/12/2015
Lượt xem: 134720
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/720 lượt.
chắp tay dâng toàn bộ vinh hoa phú quý cho Lạc Mộ Thiên a? Đừng ngốc! Lạc Mộ Thiên đối với em vốn không có gì tốt. Hơn nữa, lúc trước em lập mưu kế hãm hại, hắn đối em hận thấu xương. Đợi cho hắn trở về kế thừa sự nghiệp, không ném em ra ngoài cửa mới là lạ.”
” Thiếu gia không phải đã bị lão gia đuổi? Hơn nữa Như Hồng tiểu thư không phải là có mang thai cốt nhục của thiếu gia sao?” Hai tay nam tử vươn lên xoa nắn bộ ngực đang nhảy lên theo tiết tấu, một bên hưởng thụ ‘phục vụ cao cấp’ của Tỷ Liên.
Không biết lão gia tìm phu nhân ở đâu, kỹ thuật giường chiếu quá xuất sắc! Nếu hắn là lão gia, lại như vưu vật (*) không hưởng phúc, cả ngày vì sự nghiệp việc! Khó trách phu nhân phải thâu tinh! (Ở đây có thể hiểu là mụ này đi xin……)
” Bị đuổi đi ra ngoài chỉ là tạm thời, lão nhân đó chỉ có Lạc Mộ Thiên là con trai. Sự nghiệp Lạc gia không truyền cho hắn thì truyền cho ai? Cho nên cái thai của Như Hồng, em đã sớm phá. Nói đến Như Hồng em lại thấy giận. Mỗi ngày giao du với một đống người, mà ‘Ăn vụng không biết chùi mép’, làm cho Lạc Mộ Thiên chán ghét. Bất luận câu dẫn như thế nào, hắn không chịu lại gần nàng.
“Lần trước Như Hồng không biết có mang con của ai, em vốn định dùng nó lừa lão nhân, bức Lạc Mộ Thiên cưới Như Hồng. Đợi hôn sự đã thành, bắtNhư Hồng đi phá thai, tránh ‘Đếm dài lắm mộng’. Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ cần hai đứa kết hôn, chẳng lẽ không thể có con sao? Nào biết Lạc Mộ Thiên cá tính ương ngạnh như vậy, thà bị đuổi khỏi nhà cũng không muốn lấy Như Hồng. Đều là tại lão nhân, bảo hắn không cần nói ra chuyện Như Hồng có mang. Hắn lại không giữ được miệng. Ai, lão nhân vừa lỡ miệng, em đã biết mọi chuyện thế là xong rồi. Có nam nhân nào nguyện ý nuôi hộ con người ta chứ!?”
Người không nên xuất hiện vào lúc này, đột nhiên mở miệng nói chuyện:
” Tốt lắm, các ngươi cũng biết nam nhân đều không muốn có con riêng!”
” Hoằng Viễn!?”
” Lão gia!?”
Tiếng thét kinh ngạc vang lên, tất cả là hỗn loạn……
(*)vưu vật
danh từ
• [từ cũ'> vật hiếm; thường dùng để chỉ người phụ nữ đẹp [thường hàm ý châm biếm'>
“Vẻ vưu vật trăm chiều chải chuốt, Lòng quân vương chi chút trên tay.” (CO)
Câu này theo mình thấy nôm na có nghĩa thằng này chê bác Lạc có phúc mà ko biết hưởng, có vợ đẹp như con mụ Tỉ Liên kia mà suốt ngày ra ngoài làm việc.
Lạc Hoằng Viễn ngượng ngùng kể lại mọi chuyện. Nói Tỷ Liên vì tham phú quý, mới đưa cái thai hoang của Tỷ Như Hồng đổ lên đầu hỗn tiểu tử kia. Từ khi ông biết được bộ mặt thật của hai tiện nữ nhân tà ác ấy, ông liền ly hôn Tỷ Liên, đem cô cháu hai người trục xuất Lạc gia. (Nguyệt: Nên là Một cước đá hai mẹ bay khỏi cửa mới đúng)
Ông lại thở dài:” Đến lúc cha bắt đầu phái người tìm Mộ Thiên thì không biết hắn chạy đến nơi nào rồi. Trải qua nhiều năm điều tra, cha cuối cùng cũng tìm được. Mộ Thiên thật không sai, tự bản thân mình cũng làm nên nghiệp lớn. Hiện tại cũng có danh tiếng. Sự ngniệp so với người cha này chỉ có hơn chứ không kém.” Nói xong, gương mặt ông thoáng hiện vẻ tươi cười.
Con trai của Lạc Hoằng Viễn quả nhiên bất phàm, từ bàn tay trắng có thể tạo dựng sự nghiệp to lớn như vậy!
Chẳng qua, thành tựu càng cao, khổ cực tự nhiên cũng càng nhiều. Nghĩ đến những lời đã nói với đứa con trước khi đi, gương mặt già nua lập tức trở nên ảm đạm: ” Ta còn nhớ rõ buổi tối hôm đó, nỗi giận dữ của nó…… Ai! Mười năm, Mộ Thiên vẫn là không chịu trở về, hắn nhất định còn rất hận cha đi!” Đêm đó…… Ông thật sự hối hận rồi.
Tống Thanh Linh không biết nên nói cái gì, nhưng nhìn thấy cha nuôi ảm đạm, đành an ủi, nói:” Sẽ không đâu. Tình phụ tử thân tình là thiên tính, không phải cứ mở miệng muốn cắt đứt là có thể xoá bỏ. Càng huống chi đó anh ấy phong lưu phóng đãng thật sự, mới có thể cho cha hiểu lầm sâu sắc như vậy. Tất cả không thể đổ lôĩ cho cha! Lúc trước vì quá giận nên cha mới lỡ lời muốn đoạn tuyệt tình phụ tử, cũng không là thật tâm. Anh ấy nên là người hiểu rõ nhất mới đúng. Thủy chung đều là con cháu Lạc gia (Ý tỷ ấy là cả hai đều chung một dòng máu), ân tình cha con nhiều năm cảm sao dễ dàng xoá bỏ!? Cuối cùng anh ấy cũng phải kế thừa Lạc gia hết. Mọi chuyện cũng xảy ra lâu rồi, hết thảy mọi phẫn nộ bất mãn cũng nên bỏ qua.”
Từ khi mua nó, hắn bắt đầu tham gia vào ngành công nghệ thông tin, đổi tên thành ‘Hào Kinh khoa kĩ’, dùng ‘Hào Kinh khoa kĩ’ làm gốc, sau đó mới mở rộng phát triển nghiệp vụ, đưa ra nhiều sách lược kinh doanh mới. Sau Hào Kinh khoa kỹ, hắn tiến đến thành lập Hào Kinh hàng không, hàng Hào Kinh khách sạn, đóng tàu,… Qua niều năm công ty dần trở nên lớn mạnh hơn, từng bước ổn định. Từ đó hắn chân chính trở thành một vị Tổng tài Hào Kinh đầy tài năng, phong độ.
Mà tại một buổi sáng đẹp trời taị Đài Bắc, ngay dưới công ty ‘Hào Kinh khoa kĩ’: “Úc nga……” Tống Thanh Linh ngẩng đầu nhìn. Ánh mắt càng hướng lên cao một tầng lầu, miệng nàng càng có chiều hướng mở rộng. từng vạt nắng phản chiếu lại làm nàng nhíu my. Nàng cúi đầu, nhắm mắt lại, cho đến khi mắt dần thí