
Tác giả: 50 độ U Lam
Ngày cập nhật: 03:25 22/12/2015
Lượt xem: 134891
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/891 lượt.
thương em.”
Trình Diệc Nhiên biết được bí mật này, cảm xúc phập phồng, cũng không biết phải an ủi cô như thế nào mới tốt, chỉ lặng lẽ ôm cô.
Mạnh Ảnh dừng lại một chút, nói tiếp, “Đó cũng không phải là chuyện tệ nhất, tệ nhất chính là, con của người đàn bà kia chính là Dương Kỳ Ngôn.”
Trình Diệc Nhiên quá mức kinh hãi, hoàn toàn mất đi ngôn ngữ. Không trách được cô nói là cô tự nguyện lấy anh, thì ra là như vậy, cô muốn Dương Kỳ Ngôn hoàn toàn hết hy vọng, trong thời gian ngắn nhất.
Mạnh Ảnh chưa từng muốn nói ra chuyện này, không phải là ai cũng có thể thản nhiên nói cho người khác biết, cô đã từng yêu anh trai cùng Cha khác Mẹ của mình. Chuyện này Dương Kỳ Ngôn vẫn chưa biết, Mạnh Hoành Nghiệp biết được chuyện giữa cô và Dương Kỳ Ngôn, tìm được cô rồi chính miệng nói cho cô biết, lúc ấy cô chỉ cảm thấy tuyệt vọng. Chẳng trách lúc trước ông liên tục muốn ép cô gả cho Trình Diệc Nhiên, ông cũng không muốn giải thích dài dòng với cô, thậm chí cũng chẳng buồn an ủi, chỉ nói cho cô biết chân tướng rồi rời đi, để lại một mình cô khóc đến thương tâm khổ sở.
Lúc đó cô rất hận Mạnh Hoành Nghiệp, ông chọn cách tổn thương cô, chứ không tổn thương đến con trai của ông và người đàn bà kia, tuy rằng cô cũng không muốn Dương Kỳ Ngôn đau lòng, nhưng Mạnh Hoành Nghiệp lại chọn cách làm tổn thương cô nặng nề, ông cũng là Ba của cô, ông lại có thể tỏ ra không hề quan tâm đến cô như vậy. Cô đã gặp rất nhiều đả kích, trước mặt Dương Kỳ Ngôn thì cô là một cô gái bội bạc, trước mặt Ba cô thì cô là một người có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào, trước mặt mình thì cô là một cô gái thiếu chút nữa làm trái với luân lý đạo thường. Những thứ này khiến cô không thể thở nổi, cô vô cùng căm ghét Mạnh Hoành Nghiệp, ông bóp chết hạnh phúc của cô, cũng khiến cho cô mỗi ngày bị vùi lấp trong vòng xoáy làm trái ngược với đạo lý, những ngày đó cô như bị phát điên.
Trình Diệc Nhiên thấy cô đau khổ như vậy, giơ tay lên lau đi những giọt nước mắt đọng nơi khóe mắt của cô, “Chuyện đã qua thì đừng nên nhắc lại nữa, ngoan nào.”
“Em cũng không muốn nhắc lại những chuyện này, nhưng ông ấy không buông tha cho em, ông ấy bảo vệ con trai thật tốt, biết rõ anh và Dương Kỳ Ngôn không hợp nhau, lại dùng tiền giúp anh ấy, như vậy sẽ khiến cho Dương Kỳ Ngôn dễ dàng phát hiện ra bí mật này, đến lúc đó chúng ta làm sao mà tự giải quyết đây? Em đã tổn thương anh ấy một lần, không thể để anh ấy lại tổn thương một lần nữa, anh ấy là người vô tội. Nhưng Ba của em dường như muốn thùa nhận anh ấy.”
Trình Diệc Nhiên khổ sở nói: “Em vẫn còn thương hắn sao?”
Mạnh Ảnh ngẩng đầu nhìn anh, thét to: “Sao anh có thể nói như vậy?! Em không có!”
Cô đã không còn thương Dương Kỳ Ngôn, người cô yêu là Trình Diệc Nhiên, điểm này cô rất rõ ràng.
“Vậy vì sao em còn lo lắng hắn bị tổn thương?”
“Bởi vì lúc trước em đã làm tổn thương anh ấy, em cảm thấy rất áy náy, không hi vọng anh ấy bị thêm lần nữa. Hơn nữa nếu như Ba của em thừa nhận Dương Kỳ Ngôn, vậy thì Mẹ của em sẽ bị đặt ở nơi nào? Bà ở nơi chín suối cũng không yên lòng, chuyện này quá điên rồ, em muốn ngăn cản ông ấy. Em không hy vọng ông ấy thực hiện được, ông ấy muốn để cho Dương Kỳ Ngôn biết rõ ông ấy là Ba của anh ấy, mặc kệ Dương Kỳ Ngôn có thừa nhận ông hay không, có khó thừa nhận hay không, ông vẫn muốn nói, như vậy trong lòng Dương Kỳ Ngôn dù ít dù nhiều gì cũng vẫn có ông ấy, anh xem, ông ấy yêu thương Dương Kỳ Ngôn bao nhiêu là ích kỷ! Nhưng em không thể khoan dung như vậy, em rất đố kị!”
“Không nên nghĩ như vậy, coi chừng ảnh hưởng đến con.” Trình Diệc Nhiên thấy cô kích động như vậy, ôn nhu khuyên cô.
Mạnh Ảnh lại lắc lắc đầu, “Anh sẽ không hiểu được, em nhất định không muốn Ba được toại nguyện, không phải chỉ vì Dương Kỳ Ngôn hay Mẹ của em, mà là vì chính mình, ông ấy không được đối xử với em như vậy. Bỏ qua khoảng thời gian giữa em với Dương Kỳ Ngôn kia không nói đến, thật ra trong thâm tâm em đôi khi đối mặt với Dương Kỳ Ngôn thì có một chút hận ý, anh ấy vốn không nên xuất hiện, anh ấy là minh chứng cho sự phản bội của Ba đối với Mẹ. Ba của em rất thương anh ấy, cũng không yêu thương em, em cũng là con của ông ấy, sao ông ấy có thể nặng bên này nhẹ bên kia như vậy?”
Có lẽ là kích động quá lớn, Mạnh Ảnh nói chuyện không chút mạch lạc, suy nghĩ có chút hỗn loạn. Cô nhìn Trình Diệc Nhiên, từ từ cúi đầu, “Em cũng không biết nên nói như thế nào, nếu em chưa bao giờ biết Dương Kỳ Ngôn, như vậy bây giờ em với anh ấy thậm chí sẽ hận nhau, nhưng lại em biết anh ấy, cho nên loại cảm giác này rất khó xử, một mặt em rất áy náy, một mặt em lại rất oán hận. Anh ấy cướp đi tình yêu thương vốn nên thuộc về em, nhưng em lại không thật sự ghét anh ấy, nhiều lúc em muốn đền bù tổn thất cho anh ấy. Khoảng thời gian vừa kết hôn với anh là em luôn nghĩ đến những chuyện này mỗi ngày, em đã gần như phát điên, vì vậy mỗi đêm đều mất ngủ.”
“Đừng nói nữa, đều đã qua, bây giờ em rất tốt. Bây giờ em có con của chúng ta, chúng ta và những chuyện kia đã rất xa vời, chúng ta sẽ được hạnh phúc.” Tr