
Tác giả: 50 độ U Lam
Ngày cập nhật: 03:25 22/12/2015
Lượt xem: 134881
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/881 lượt.
à máu mủ ruột rà. Lúc chúng ta kết hôn, ông ấy còn đặc biệt yêu cầu anh phải đối xử tốt với em vô điều kiện.”
Mạnh Ảnh hít hít mũi, lắc lắc đầu, nhất định không chịu mở mắt, cô sợ khi mở mắt thì nước mắt sẽ chảy ra ngoài, trầm giọng nói, “Anh không cần nói đỡ cho ông ấy, em chỉ biết là ông ấy không thương em. Trước đây em luôn ra vẻ như không quan tâm, em ra vẻ như em cũng không thương ông ấy, ra vẻ như ông ấy đối với em có cũng như không, nhưng thực chất tất cả chỉ là giả mà thôi. Anh biết không, hồi bé em đã rất mong chờ ông ấy về nhà, lâu lắm ông ấy mới về một lần, lúc đó em thật sự rất vui, ngày ông ấy về, em thậm chí chỉ muốn bay về nhà sau giờ tan học mà thôi. Nhưng ông ấy không thương em, ông ấy không bao giờ thân thiết với em, khi đó em hơi sợ ông ấy, cũng không dám liều mạng làm nũng với ông ấy, chỉ cần được ở bên ông ấy, ông ấy muốn lấy cái gì em sẽ nhanh chóng đem tới.”
Mạnh Ảnh dựa sát vào Trình Diệc Nhiên, tiếp tục nói: “Em vẫn nghĩ rằng ông ấy là một người lạnh lùng, ai ngờ ông ấy lại rất tốt với Dương Kỳ Ngôn, em là một cô con gái, cũng nhỏ hơn Dương Kỳ Ngôn, đúng ra ông ấy nên thương yêu em nhiều hơn chứ? Nhưng tại sao ông ấy lại đối xử với em như vậy?”
Trình Diệc Nhiên biết mối bất hòa giữa Mạnh Ảnh và Mạnh Hoành Nghiệp, nhưng không biết mọi chuyện lại như thế này, anh ôm chặt cô, “Được rồi, đừng nghĩ đến những chuyện không thoải mái, em cũng sắp làm Mẹ rồi, còn khóc nữa!”
Mạnh Ảnh cười tự giễu, “Anh có cảm thấy em còn rất trẻ con không? Rõ ràng đã là người lớn rồi, nhưng vẫn còn ươn bướng đòi hỏi tình thương của Ba?”
Vui vẻ
Trình Diệc Nhiên nói mãi theo mãi cuối cùng cũng khuyên được Mạnh Ảnh chuyển về nhà ở.
Có lẽ là do mang thai, Mạnh Ảnh thật sự mập lên một chút, trông thấy thần sắc khá tốt.
Phần lớn công việc Trình Diệc Nhiên đều đem về nhà làm, thỉnh thoảng ra khỏi thư phòng đi nhìn vợ yêu một tí.
Trong nhà có nữ chủ nhân, không khí tốt lên rất nhiều, không còn vắng vẻ như trước, vì lúc trước khi Trình Diệc Nhiên ăn cơm xong liền trở về phòng, trong phòng khách không còn chút sức sống. Bây giờ thì không như vậy, Mạnh Ảnh đã quay về, đôi khi đứng ở ban công đọc sách, thỉnh thoáng ở phòng khách xem TV, người giúp việc có chuyện gì cũng sẽ hỏi ý cô, cả nhà họ Trình phủ đầy không khí ấm áp bên trong.
Mà vẻ mặt của Trình Diệc Nhiên cũng ôn hòa rất nhiều, đối mặt với tất cả mọi bắt bẻ của Mạnh Ảnh, anh cũng chỉ mỉm cười trả lời, ngoan ngoãn phục tùng.
“Đến rồi sao? Ngồi đi.” Thấy Hà Nhu Quân đi vào, Trình Diệc Nhiên đứng dậy rót cho cậu một ly rượu vang đỏ.
Hà Nhu Quân nhàn hạ dựa vào ghế sofa, nhận lấy ly rượu từ từ nhấm nháp. A, rượu này quả thật là cực phẩm.
“Lão đại, Lý Trí tới làm gì?” Trực giác của Hà Nhu Quân thấy Lý Trí hôm nay ôn hòa quá mức, tất có âm mưu. Nhấp một ngụm rượu, Hà Nhu Quân thuận miệng hỏi.
Trình Diệc Nhiên cũng rót cho mình một ly, ngửi rượu, thờ ơ nói, “Xin nghỉ.”
Hà Nhu Quân suy nghĩ hai chữ này, một hồi lâu mới sợ sệt hỏi: “Bao lâu?” Chỉ mong không phải như anh nghĩ, Lý đen tối lần này xin nghỉ phép, anh có linh cảm là sẽ rất lâu.
Trình Diệc Nhiên khóe miệng hiện lên một nụ cười, chậm rãi nhâm nhi rượu vang, “Không lâu lắm.”
Hà Nhu Quân thở phào nhẹ nhõm.
“... Cũng cỡ ba tháng.” Trình Diệc Nhiên nhàn nhạt nói bổ sung cho xong.
“Phụt!” Tất cả rượu trong miệng rượu Hà Nhu Quân phun hết ra ghế sofa cao cấp bằng da thật của Trình Diệc Nhiên.
Chúa ơi, ba tháng? Đây là họ muốn hợp tác làm anh mệt đến chết sao?! Lý Trí xin nghỉ phép, vậy thì công việc của anh ta chẳng phải là muốn anh tiếp nhận hay sao? Tại sao hồi đó anh lại giữa chừng xin nghỉ phép chứ?
Trình Diệc Nhiên cảm thấy Hà Nhu Quân đã lấy lòng anh thành công, vậy nên không có ý định truy cứu việc cậu làm dơ ghế sofa bằng da thật trắng tinh của mình.
Hà Nhu Quân giãy nảy như người sắp chết, “Loại yêu cầu vô lý này, lão đại anh chắc là không đồng ý a, anh ấy muốn là được à.”
Xoay xoay ly rượu trong tay, chất lỏng màu đỏ xoay từng vòng theo thành ly, Trình Diệc Nhiên duỗi ngón trỏ lắc vài cái, “Anh đồng ý.”
“Lão đại, em không ở đây một tháng, rốt cuộc là anh bị phù thũng sao?!” Chuyện rối rắm vậy mà cũng phê chuẩn!! Lúc anh không ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy chứ?
Hà Nhu Quân hết sức chán nản, lã chã chực khóc.
Trình Diệc Nhiên vui vẻ, đặt ly rượu một bên trên bàn, nghiên người sát vào Hà Nhu Quân, “Sẽ tăng thêm tiền lương cho cậu, cậu khổ sở cái gì chứ!”
Hà Nhu Quân kêu rên một tiếng, sau đó ai oán liếc qua Trình Diệc Nhiên, phát hiện mình không có đủ dũng khí đánh lại anh, im lặng đẩy cửa đi ra ngoài. Trong lòng gào thét: Tiểu gia tôi không quan tâm chút tiền đó nha!! Tiểu gia tôi có cả đống tiền nha!!
Lâm Du cảm thấy đi ra ngoài một chuyến muốn đem theo nhiều thứ quá, cô đi qua nhìn người giúp việc thu dọn vài thứ một chút, nhưng sao cô vẫn cảm thấy chưa đủ.
Lâm Du đã mang thai hơn 7 tháng, cả người cử động hết sức bất tiện.
“Em muốn lấy cái gì? Để anh.” Lý Tr