
Tác giả: 50 độ U Lam
Ngày cập nhật: 03:25 22/12/2015
Lượt xem: 134893
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/893 lượt.
ình Diệc Nhiên nhẹ giọng trấn an cô.
Mạnh Ảnh nhắm mắt lại, im lặng thật lâu, mới từ từ mở miệng, “Diệc Nhiên, gặp anh là chuyện tốt đẹp nhất trong cuộc đời em, em yêu anh.”
Lời thổ lộ quá đột ngột như vậy, Trình Diệc Nhiên lại bị kinh hãi một lần nữa, sau khi định thần lại thần trí chậm chạp, ôn nhu nói, “Ừ, anh biết rồi, anh cũng yêu em.”
“Diệc Nhiên, em thật sự yêu anh, nếu không sẽ không muốn vì anh mà sinh con, bởi vì làm một sinh mạng không được mong đợi rất đáng thương.” Mạnh Ảnh lo sợ anh không tin, nhìn anh nghiêm túc nói.
“Anh tin tưởng em, chỉ cần em nói anh liền tin. Hơn nữa, anh đảm bảo với em, con của chúng ta sẽ là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên thế giới, bởi vì anh cùng Mẹ của nó đều rất yêu rất thương nó.”
Băng tan
Tâm trạng của Mạnh Ảnh không ổn định, Trình Diệc Nhiên chắc chắn là không làm việc rồi, ở văn phòng dỗ dành cô một cách nhẫn nại.
Mạnh Ảnh từ từ bình tĩnh lại, uống một ngụm nước lớn, đứng dậy nói: “Được rồi, em phải đi về đây.”
Trình Diệc Nhiên cầm lấy áo khoác, tay đặt trên vai cô, vừa ôm cô đi ra ngoài vừa nói: “Được, chúng ta đi thôi.”
Mạnh Ảnh nắm lấy tay anh, dừng bước, “Em tự đi về được rồi.”
Trình Diệc Nhiên nhe răng cười, “Chúng ta cùng về.”
Trình Diệc Nhiên đóng cửa phòng ngủ lại, đi đến và ôm cô từ phía sau, nhẹ nhàng tựa cằm mình lên vai cô, “Ảnh nhi, anh như đang nằm mơ vậy, em thật sự cũng yêu lại anh.”
“Này, Trình Diệc Nhiên, anh nói xong chưa, em hỏi anh, người phụ nữ đó là ai?!” Mạnh Ảnh đột nhiên nhớ đến người phụ nữ mà cô đã nhìn thấy hai lần, lửa giận vụt một cái bốc lên, đẩy anh ra một cái.
Trình Diệc Nhiên nhìn đôi tay trống trơn, có chút mù mờ, “Người phụ nữ nào?”
“Anh còn giả điên!” Mạnh Ảnh cầm lấy gối trên giường ném thẳng về phía anh.
Trình Diệc Nhiên vừa né qua một bên để tránh, vừa bước nhanh tới ôm lấy cô, không cho cô động đậy, “Nè, Ảnh nhi, em cẩn thận kẻo làm đau con anh!”
Mạnh Ảnh giãy giụa tứ tung, nhưng Trình Diệc Nhiên ôm cô thật chặt làm cô không thoát được, bực bội dùng sức giẫm lên chân anh một đạp.
Trình Diệc Nhiên đau qua nên buông cô ra, cau mày nhìn cô, “Này, em cẩn thận một chút chứ.” Anh thật sự lo cô sẽ bị động thai, chân có đau hay không là chuyện nhỏ.
Mạnh Ảnh hừ một tiếng, ngồi lên giường, “Anh còn biết em đang mang thai con của anh sao?! Khi anh lén lút gặp người khác như vậy thì có nghĩ đến Mẹ con em không?”
Trình Diệc Nhiên theo cô ngồi xuống, nghiêm mặt hỏi: “Sao em có thể vu tội cho anh trước mặt con của anh như vậy?”
Mạnh Ảnh nhéo một cái lên cánh tay anh, “Em vu tội cho anh? Em đã tận mắt nhìn thấy!”
Trình Diệc Nhiên đau đớn thở dốc, nhưng không dám thu cánh tay lại, chịu đau đớn nói: “Nói cho anh biết, em đã thấy những gì?”
“Lần đầu tiên là ở công ty anh, cô ta nắm lấy cánh tay của anh, là lúc em đem cơn tối đến cho anh, được rồi, chẳng phải anh luôn có tính sạch sẽ sao? Tại sao anh lại cho phép cô ta chạm vào anh? Anh và cô ta rất thân thiết phải không?” Mạnh Ảnh nghĩ, quan hệ giữa hai người họ chắc chắn không bình thường, nếu không thì làm sao anh lại để người lạ cham tay vào người mình chứ, vừa nghĩ đến đó, Mạnh Ảnh xuống tay càng mạnh hơn.
Câu hỏi thật sự rất khó giải thích, suy nghĩ một lúc trong khi chịu đựng đau đớn, anh mới mở miệng: “Cô ta tới tỏ tình, anh đã cự tuyệt cô ta rồi.”
Mạnh Ảnh nới lỏng tay một chút, “Được lần này tạm tha cho anh, nhưng vẫn còn một lần nữa, em ở nhà hàng thấy hai người các anh cùng nhau ăn trưa, giải thích chuyện này sao đây, hả?”
Trình Diệc Nhiên thầm than mình không có số may mắn, hai lần đều bị cô bắt gặp, cười khổ nói: “Ảnh nhi, em đang lo lắng chuyện gì? Anh làm sao có thể có quan hệ với cô ta, hầu hạ em cũng đủ làm trái tim anh suy kiệt rồi, làm sao còn dư lòng mà tiếp nhận thêm người khác nữa.”
Mạnh Ảnh hạ tay xuống, ngờ vực hỏi: “Anh và cô ta thật sự không có quan hệ gì?”
“Không hề có.”
“Được rồi, em có thể tin anh.” Mạnh Ảnh thấy anh cũng không giống như đang nói dối, buông anh ra, mở chăn ra rồi nằm vào trong, chuẩn bị đi ngủ.
Trình Diệc Nhiên cũng nhanh chóng chui vào chăn nằm bên cạnh cô, nâng một tay kéo cô vào lòng, vòng ôm được lấp đầy khiến Trình Diệc Nhiên cảm thấy rất hài lòng thư thái, thật tuyệt.
Mạnh Ảnh vừa nãy thật sự là mạnh mẽ chống với anh chân chân giả giả mà nháo trứ, nỗi đau trong lòng rốt cuộc vẫn chưa tan biết hết, im lặng vươn tay ôm lấy thắt lưng của Trình Diệc Nhiên, từ từ nhắm mắt lại rồi nhẹ giọng hỏi anh, “Vì sao Ba em không thương em?”
Trình Diệc Nhiên lại hôn lên môi cô, “Ông ấy không yêu thương em, thì anh yêu.”
Mạnh Ảnh mím mím môi, nhưng vẫn không cười nổi, ánh mắt lại ngấn lệ, “Nhưng em vẫn hy vọng ông ấy thương em.”
Trình Diệc Nhiên cũng không biết nên nói gì vào lúc này, anh không phải là người giỏi an ủi, nhiều lúc anh cảm thấy rõ ràng là sự an ủi thật sự không có hiệu quả, im lặng cả buổi anh vẫn cảm thấy mình cần phải nói điều gì đó, “Anh không nghĩ ông ấy không thương em, dù sao đi nữa cũng l