XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cưng Chiều Em Cả Đời

Cưng Chiều Em Cả Đời

Tác giả: 50 độ U Lam

Ngày cập nhật: 03:25 22/12/2015

Lượt xem: 134871

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/871 lượt.

vài giờ trước anh đã biết được sự thật nên anh đã có kế hoạch tốt rồi, anh phải rời đi, anh không thể chấp nhận được tất cả những chuyện này, anh nhất định phải đi, anh cần một chút yên tĩnh. Melbourne là một thành phố tốt, 40% diện tích cây xanh, không khí cũng rất ổn. Người quen của anh ở Châu Âu quá nhiều, anh sẽ không đến bất kỳ đất nước nào ở Châu Âu, anh muốn đến một nơi hoàn toàn xa lạ, rồi bắt đầu lại từ đầu ở nơi đó.
“Cũng tốt, giải sầu, nghiêm túc tu dưỡng cũng tốt.” Dương Vũ Huy nghĩ rằng con trai chỉ muốn đi nước ngoài để du lịch, thở dài một tiếng, ủng hộ quyết định của con.
“Con có thể sẽ định cư ở đó, Ba à.”
“Vậy mọi người ở đây phải làm sao?” Dương Vũ Huy khẽ cao giọng.
“Con xin lỗi.”
“Tại sao đột nhiên muốn bỏ đi?” Giọng của Dương Vũ Huy không ổn lắm. Ông không thể hiểu được Dương Kỳ Ngôn đang nghĩ gì, từ trước đến nay con trai ông không phải là đứa bốc đồng, nhưng bây giờ rốt cuộc nó làm sao vậy, hôm nay ông cảm thấy Dương Kỳ Ngôn rất kì lạ.
“Sao vậy, sao vậy, không thể từ từ nói chuyện được sao?” Hạ Huệ trải xong giường từ trên lầu đi xuống thấy bầu không khí giữa hai Ba con không ổn, vội vàng đi đến ngồi xuống giữa họ.
“Xem thằng con ngoan của em kìa, tự nhiên nó lại muốn đi Melbourne định cư!” Lần đầu tiên Dương Vũ Huy tức giận đến như vậy, Hạ Huệ sững người một chút, lát sau mới bình tĩnh nhìn Dương Kỳ Ngôn rồi tha thiết nói, “Tại sao phải đi chứ? Ở nhà không tốt sao? Con đến chỗ đó định cư, Mẹ phải làm sao bây giờ?”
Dương Kỳ Ngôn trầm mặc không nói.
“Vậy còn Dương thị thì sao? Con đi rồi, ai quản lý Dương thị?” Hạ Huệ không biết con trai mình bị làm sao, đột nhiên nói muốn đi là đi, trong lúc nhất thời đành phải lôi Dương thị ra để giữ con lại. Bà biết Dương Kỳ Ngôn bỏ ra bao nhiêu tâm huyết cho Dương thị, làm sao con trai cam lòng rời bỏ Dương thị chứ?
“Dương thị không có con cũng không sao, chẳng phải còn có tiểu Tĩnh sao?”
“Con nói bậy cái gì vậy?! Tiểu Tĩnh nó cái gì cũng không biết, công ty lớn như vậy làm sao nó có thể quản lý? Rốt cuộc là con bị làm sao vậy?” Dương Vũ Huy vô cùng khó hiểu, tức giận thở dốc.
“Không sao đâu ạ, trong công ty có thể để Lưu Hàn giúp đỡ con bé, không lâu sau em con sẽ quen thôi.” Giọng của Dương Kỳ Ngôn vẫn kiên định và tỉnh táo như cũ.
“Rốt cuộc là con đang bị làm sao vậy? Hả? Con trai à, con đừng như vậy, sao con có thể nói đi là đi?! Sao con có thể vô trách nhiệm như vậy?!” Hạ Huệ đã lệ rơi đầy mặt, giọng nói đầy nghẹn ngào.
“Con muốn Ba và Mẹ con tức chết thì mới vừa lòng sao!” Dương Vũ Huy gần như không thể chịu nổi khi nhìn vợ rơi lệ, không kiềm cơn giận liền quát mắng Dương Kỳ Ngôn.
Dương Kỳ Ngôn như một kẻ ngoài cuộc, vẻ mặt không đổi nói tiếp, “Hai người đừng như vậy.”
“Kỳ Ngôn, con làm sao vậy? Có phải tâm trạng của con không tốt hay không?” Hạ Huệ ngồi xuống bên cạnh nắm lấy cánh tay của anh, vô cùng đau lòng hỏi anh.
Dương Kỳ Ngôn nhắm mắt lại, đứng dậy, “Khuya lắm rồi, Ba Mẹ sớm nghỉ ngơi một chút, con đi về trước.”
Hạ Huệ vẫn muốn ngăn cản con trai mình đi về, lại bị Dương Vũ Huy giữ lại, “Tùy nó đi, anh lại muốn xem cái thằng con này cứng đầu cứng cổ đến mức nào!”
Rất nhiều lời anh không thể nói ra, cũng có rất nhiều vấn đề anh không hỏi được. Dương Kỳ Ngôn nghĩ hay là thôi đi, nên rời đi thôi, cần gì khiến cho tất cả mọi người khó xử? Vậy nên hãy giữ thể diện cho tất cả mọi người đi. Anh biết Dương Vũ Huy thật sự yêu thương anh, nhưng suy cho cùng anh cũng không phải là con trai ruột của ông, anh không thể bình tĩnh khi đối mặt với ông, cũng không có lý do gì để nắm lấy Dương thị không buông tay, bây giờ nên rời đi là tốt nhất. Nơi này có quá nhiều thứ anh không muốn nghĩ đến, lúc này đây hãy để anh làm tiểu quỷ nhút nhát một lần, hãy để anh rời đi.



Trẻ Con


Tin tức Dương Kỳ Ngôn rời đi lan ra rất nhanh.
Tất cả các trang báo lớn nhỏ đều đồng loạt đưa ra rất nhiều giả thuyết khác nhau về việc Dương Kỳ Ngôn rời Dương thị. Mạnh Ảnh bỏ tờ báo xuống, trong lòng không phải là không khó chịu. Nếu như... nhưng trên đời này lại không có nếu như.
Có lẽ, như vậy sẽ tốt cho anh hơn một chút.
Vậy thì, nên chúc phúc cho anh thôi.
“Chiều nay em đã làm gì?” Trình Diệc Nhiên ôm lấy cô từ phía sau, giọng nói mang chút ấm áp hỏi.
Mạnh Ảnh hơi nâng cằm lên, nhíu mày nhìn Trình Diệc Nhiên, “Tuy lời nói của anh không dễ nghe, nhưng em đành phải miễn cưỡng chấp nhận vậy.”
Trình Diệc Nhiên tươi cười hớn hở, nắm tay cô đi xuống lầu, “Cảm ơn phu nhân. Đi thôi, tụi mình xuống nhà ăn cơm đi.”
Trong lúc dùng cơm, Trình Diệc Nhiên ngẩng đầu nhìn Mạnh Ảnh một cái, lơ đãng nói: “À, Dương Kỳ Ngôn rời Dương thị rồi, hình như là xuất ngoại.”
Nói xong cẩn thận quan sát phản ứng của Mạnh Ảnh.
Mạnh Ảnh đang ăn canh, hơi ngưng muỗng một chút, sau đó lại điềm nhiên tiếp tục ăn canh. Đến khi chén canh đầy chỉ còn thấy đáy, mới nhàn nhã lấy giấy lau khóe môi, ngước mắt lên nhìn Trình Diệc Nhiên, “Ừ, em biết.”
“Trình Diệc Nhiên, gần đ