
Tác giả: 50 độ U Lam
Ngày cập nhật: 03:25 22/12/2015
Lượt xem: 134866
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/866 lượt.
ượu vang giùm anh, anh muốn uống với Kỳ Ngôn một ly.” Tâm trạng của Dương Vũ Huy rất tốt, hướng bóng lưng của vợ gọi với theo, ông định lấy chai rượu được cất giữ nhiều năm của mình ra uống với con trai một ly.
Hạ Huệ ngày thường không cho phép Dương Vũ Huy uống rượu, uống nhiều quá tổn hại sức khỏe, người càng lớn tuổi càng phải chú ý thân thể của mình. Nhưng hôm nay ông ấy cao hứng thì cứ theo ông ấy vậy, cười đáp ứng ông, liền tiến vào nhà bếp.
“Vậy con cũng có thể uống một ly sao?” Dương Tĩnh cười hì hì hỏi Dương Vũ Huy, nhà họ Dương từ trước đến nay không cho phép phụ nữ uống rượu, bởi vậy Dương Tĩnh mặc dù biết uống rượu không tốt, nhưng vẫn rất muốn uống.
Dương Vũ Huy nhìn con gái một cái, cau mày nói: “Không được, con gái uống rượu còn ra thể thống gì!”
Dương Tĩnh tức giận nói một câu “Trọng nam khinh nữ!”, lại sợ bị mắng liền bỏ chạy.
Dương Kỳ Ngôn ở lúc Dương Vũ Huy không chú ý, cẩn thận quan sát ông. Người đàn ông này yêu thương anh nhiều năm như vậy, nhưng huyết thống thật nực cười, mình rõ ràng không phải là con ruột của ông, nếu không phải sự thật bày ra ngay trước mắt, ai sẽ tin được đây?!
“Kỳ Ngôn, chuyển về nhà sống đi, người một nhà vui vẻ hơn nhiều, con ở bên ngoài Mẹ con cả ngày thở dài thở ngắn.” Dương Vũ Huy chân thành khuyên con trai, người lớn tuổi càng ngày càng thích cảm giác cả nhà đoàn viên.
Dương Kỳ Ngôn trầm mặc một hồi lâu, thấy Dương Vũ Huy vẫn còn chờ câu trả lời thuyết phục của mình, đành phải nói lấp lửng: “Dạ, để lúc khác nói.”
Dương Vũ Huy còn muốn khuyên con tiếp, nhưng Hạ Huệ đi đến trước mặt họ nói có thể ăn tối rồi.
Dương Vũ Huy đứng dậy, “Đi thôi.”
Dương Kỳ Ngôn cũng đứng dậy, tay tùy ý khoác lên vai ông, “Dạ, đi thôi.”
Rời đi
Dùng xong bữa tối, cả gia đình ngồi quây quần trên ghế sofa xem dự báo thời tiết. Hiếm khi thấy Dương Kỳ Ngôn không nói sẽ rời đi, Hạ Huệ rất vui vẻ bảo người giúp việc dọn dẹp phòng anh một chút, nghĩ lại thì cảm thấy người giúp việc làm không đủ thân thiết, lại tự mình lên lầu trải giường chiếu cho Dương Kỳ Ngôn.
Dương Kỳ Ngôn vẫn rất kiệm lời, Dương Vũ Huy hỏi anh một câu anh đáp lại một câu. Đôi khi Dương Vũ Huy cảm thấy Dương Kỳ Ngôn có phần quá lạnh lùng, nhưng cũng may con trai là người mặt lạnh tâm nóng, đối nhân xử thế rất có chừng mực, nói chung cũng là một đứa con trai lương thiện điềm đạm tử tế. Trong mắt Dương Vũ Huy, Dương Kỳ Ngôn mãi là bé trai trầm lặng ít nói, mặc dù Dương Kỳ Ngôn đã sớm qua ngưỡng tuổi 30* rồi. (Nguyên văn là “nhi lập chi niên”: giai đoạn ‘tam thập nhi lập’ - con người bước vào lứa tuổi 30, ý chí cưỡng kháng nghịch cảnh rất mạnh mẽ, phiêu lưu sáng tạo tuôn trào, bắt đầu xác lập mục tiêu và phương hướng phát triển cho bản thân.)
“Ngày mai trời vẫn nắng đẹp.” Dự báo thời tiết phát sóng xong, Dương Vũ Huy bấm vòng vòng vài kênh thì cảm thấy nhàm chán nên đưa remote TV cho Dương Tĩnh, “Cho con, con muốn xem gì thì xem đi.” Gần đây Dương Tĩnh thích một chương trình khảo cổ học, mỗi ngày đúng giờ là ngồi trước TV chờ đợi, chậm trễ mấy phút cũng ngồi ảo não một hồi.
Dương Kỳ Ngôn không thích xem TV, ngay cả phim cũng rất ít khi xem, nhưng bây giờ anh lại kiên nhẫn ngồi xem.
“Kỳ Ngôn, công việc mệt mỏi lắm phải không?” Dương Vũ Huy nhìn khuôn mặt của Dương Kỳ Ngôn gần đây hốc hác thấy rõ thì cảm thấy đau lòng quá, đứa nhỏ này làm việc luôn cẩn thận tỉ mỉ, đã mệt mỏi đến thế này cũng không than vãn trước bất kỳ ai.
“Dạ, là như Ba đang nghĩ đó.” Dương Kỳ Ngôn hiểu Ba muốn hỏi về vấn đề gì, lập tức nói thẳng thắn vào vấn đề đó. Từ lâu anh cảm thấy Hà Nhu Quân rất tốt, gia thế không có gì để nói, bản thân lại là một người có tinh thần cầu tiến hiếm có, rời gia tộc cũng có thể tự tạo dựng một bầu trời riêng cho chính mình ở chốn thương trường, năng lực cũng ổn, người ở bên cạnh em gái của anh đương nhiên anh phải tìm hiểu rõ ràng tường tận, anh luôn lo lắng cô sẽ bị tổn thương.
Nếu như Dương Tĩnh cùng với Hà Nhu Quân...
Như vậy có lẽ anh cũng có thể yên tâm mà rời đi Dương thị rồi.
Dương Vũ Huy cười cười, “Như vậy chỉ còn lại con, Kỳ Ngôn, con không định đưa một cô gái về nhà mình cho Ba gặp sao?”
Dương Kỳ Ngôn cúi đầu, ánh mắt ảm đạm, sau đó nhắm mắt hạ mi che kín tất cả tâm tình, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, “Dạ.”
Dương Vũ Huy thấy con trai không muốn nói chuyện nhiều, cũng lập tức dừng đề tài này lại, ông đương nhiên biết người trong lòng của con trai mình là ai, thế nên đã nhiều năm rồi vẫn không thúc giục con. Nhưng dường như thằng bé không có ý định gì cả, Dương Vũ Huy đau lòng đành phải nhắc nhở con một chút, nên tìm một cô gái tốt rồi kết hôn, nhưng nói ngược lại không ổn, ai!
Sai lầm của thế hệ trước không nên tiếp diễn đến thế hệ sau, đáng tiếc người tính luôn không bằng trời tính.
Dương Kỳ Ngôn im lặng một hồi lâu, mới thản nhiên nói, “Ba, con đã chuẩn bị đi khỏi đây rồi.”
“Đi khỏi đây?”
“Dạ.”
“Vậy con định đi đâu?”
“Con tính đi Melbourne.” Dương Kỳ Ngôn bình tĩnh nói.
Chỉ