
Tác giả: --> Thả An<!--
Ngày cập nhật: 03:13 22/12/2015
Lượt xem: 1341664
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1664 lượt.
vội vàng lao ra cửa. Cô trượt chân, chệnh choạng một lúc mới lấy lại được thăng bằng, tiếp tục bước đi.
Trời đã khá nhá nhem tối nhưng không khí oi bức vẫn lan tỏa khắp mọi nơi. Diêu Ngạn hớt hải lao đi. Có người gọi cô, cô cũng không nghe thấy. Thẩm Quan ra khỏi nhà máy, nhìn thấy cô gấp rút biến mất sau cánh cổng lớn, anh ta trầm ngâm suy tư rồi quay lại phòng làm việc.
Diêu Ngạn chạy tới bệnh viện, thở hổn hển tìm thấy dượng co rúm trong một góc, cô hoang mang hỏi ông: “Dượng, bố với cô con sao rồi?”.
Dượng vịn tường đứng dậy, ông nói với vẻ bất an: “Cô con gãy tay, vừa kiểm tra xong. Bố con bị vỡ đầu, khâu mấy mũi, bây giờ đang ở trong phòng bệnh.”
Diêu Ngạn chạy tới phòng bệnh, dượng gọi với theo nhắc nhở nhưng không ngăn cô được.
Rèm cửa sổ trong phòng bệnh kéo lại che đi tiết trời nóng bức bên ngoài, Diêu Ngạn ngơ ngác lướt qua một bóng đen trong góc phòng.
Dượng đuổi theo Diêu Ngạn, ông gọi to: “Diêu Diêu, họ đang ở đây.” Ông sợ hãi liếc mắt vào trong góc nhiều lần, kéo cánh tay Diêu Ngạn nói khẽ: “Họ nói sẽ chịu tiền thuốc men, bây giờ đang nói chuyện riêng với bố con.”
Diêu Ngạn gạt tay dượng. Cô nhìn Lý Cường từng gặp một lần trước đây, lại nhìn ông Diêu nằm ngắc ngoải trên giường bệnh, cô cố gắng khống chế cảm xúc, giọng nói khản đặc của cô vang lên: “Mấy anh đánh người đập xe?”.
Lý Cường vuốt cúc tay áo, anh ta lau mồ hôi và vết bẩn trên cánh tay, trả lời: “Là do chúng tôi không cẩn thận, sẽ chịu trách nhiệm, cô yên tâm!”.
Diêu Ngạn lạnh lùng lườm nguýt anh ta. Cô lại gần giường bệnh nắm tay ông Diêu, trong lòng quặn đau: “Bố sao rồi?”.
Ông Diêu nhắm mắt nằm trên giường bệnh, cất giọng khàn khàn: “Bố không sao.”
Dượng ở bên cạnh bổ sung: “Chấn động não nhẹ, cần nằm viện quan sát. Vết thương của bố con không nghiêm trọng, bác sĩ nói sẽ không sao.”
Diêu Ngạn gật đầu, liếc xéo Lý Cường, cô hỏi nhỏ dượng: “Báo cảnh sát chưa?”.
Dượng đờ ra: “Họ không cho báo cảnh sát.”
Lý Cường nghe thấy câu hỏi của Diêu Ngạn, anh ta vừa nói vừa cười: “Báo cảnh sát làm gì, chúng ta cũng coi như có duyên. Tiền thuốc men, tiền dưỡng thương, chúng tôi lo hết. Báo cảnh sát mọi người không kiếm được lợi lộc gì đâu.”
Diêu Ngạn cười khinh thường: “Lợi lộc? Không báo cảnh sát, anh để tôi đánh anh y chang vậy nhé?”. Cô rút di động, nổi giận bấm số điện thoại.
Dượng luống cuống không biết can thiệp thế nào, ông đừng thừ ra bên cạnh. Lý Cường định tiến lên nhưng thấy một bóng người ngay cửa, anh ta dừng lại: “Anh Nã!”.
“Ừ!” Tưởng Nã liếc anh ta một cái rồi nhìn Diêu Ngạn.
Cuộc gọi đã được kết nối, Diêu Ngạn kê điện thoại lên tai, xoay người nhìn về phía Lý Cường. Cô còn chưa kịp kinh ngạc thì một bóng người đã tiến đến túm cổ tay cô, giật mạnh chiếc điện thoại vừa có tiếng trả lời từ đầu dây bên kia, Diêu Ngạn lảo đảo ngã xuống giường bệnh sau lưng.
Nhà máy trở nên yên tĩnh hoàn toàn, công nhân lục tục chuẩn bị tan ca. Họ túm tụm tốp năm tốp ba bàn ra tán vào lời đồn vừa nghe được rồi lại nhìn qua chỗ hàng hóa chất bên trong mà lắc đầu tặc lưỡi.
Thẩm Quan ngồi đợi trong phòng làm việc, điện thoại rốt cục cũng đổ chuông.
Anh ta nhận máy, nặng nề lên tiếng: “Thế nào?”.
“Tôi vừa mới điều tra.” Người trong điện thoại nói chậm rãi: “Lần trước, tôi giam bằng lái xe của anh ta thì thấy tất cả thông tin cá nhân đều là thật. Tên khai sinh là Tưởng Nam, bà con xa của Trần Mẫn Phát, nguyên quán Lô Xuyên, từng ngồi tù ba năm, còn cụ thể hơn vẫn chưa tra ra được. Tôi không thân thiết lắm với cảnh sát, cần thêm thời gian.”
Thẩm Quan chau mày gõ bàn, anh ta nói với vẻ suy tư: “Không cần hỏi cảnh sát. Thăm dò nhà tù anh ta từng ở, thế nào cũng có tù nhân biết anh ta.”
Người ở đầu bên kia ngập ngừng giây lát mới nói: “Có cần báo án chuyện xảy ra chiều nay không?”.
Thẩm Quan điềm tĩnh đáp: “Không đáng để làm vậy. Anh ta không muốn gì khác đâu. Có lẽ tôi vẫn phải hợp tác cùng anh ta.”
Mặt trời đã ngả về tây, Thẩm Quan kết thúc cuộc gọi, anh ta bước đến bên cửa sổ ngắm nhà máy tối om ở phía sau, thầm tính toán trong lòng.
Áp lực nặng nề bao trùm trong phòng bệnh ở bệnh viện Trung Tuyển. Lồng ngực Diêu Ngạn phập phồng dữ dội, cô chìa tay nhìn Tưởng Nã chòng chọc: “Trả điện thoại cho tôi.”
Y tá bận chỉnh lý tài liệu nên nghe không rõ, Diêu Ngạn buộc phải lặp lại câu nói. Tiếng bước chân đều đều văng vẳng bên tai Diêu Ngạn, cô nhấc ống nghe, vô thức nhìn qua. Thấy Tưởng Nã bước đến, tay cô run bắn. Một áp lực đè nặng như trong trí nhớ lại ùa về.
Tưởng Nã chạm lên thắt lưng cô, anh giật lấy ống nghe và ôm ghì lấy cô làm cô đau.
Tưởng Nã nói nhỏ: “Đừng bướng như vậy được không.” Anh nhấn tay Diêu Ngạn xuống, đặt ống nghe về lại vị trí cũ.
Diêu Ngạn hét lên: “Tưởng Nã!”. Cô đưa tay ra nói với y tá: “Y tá, chị…”.
Tay đang ôm thắt lưng cô siết chặt, Tưởng Nã bật cười: “Được rồi mà bà xã, em đừng gây chuyện nữa!”. Anh vác Diêu Ngạn lên vai đi thẳng đến thang máy.
Diêu Ngạn hoảng loạn hé