
Tác giả: Liên Tâm
Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015
Lượt xem: 1341260
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1260 lượt.
khàng nói bên tai tôi: “Cả đời này, em là của anh”.
Ha ha, người đàn ông này, tôi thực sự không cần nữa rồi!
Tiểu Nhã bực bội lo lắng: “Cô ta không còn cần anh nữa rồi!”.
Câu nói này đã nhắc nhở tôi. Tôi gỡ từng ngón tay anh ra, nói từng tiếng: “Em không cần anh nữa!”. Ông xã ra sức lắc đầu: “Anh sẽ không ly hôn đâu, anh sẽ không
“Muộn rồi!”. Tôi ngước mắt lên nhìn anh, khẽ mỉm cười, trong mắt anh toàn là hình bóng của tôi, rất nhỏ rất nhỏ. Dường như đang từ từ biến mất. Tôi nói đầy khó khăn: “Đã không còn kịp nữa rồi”.
Tiểu Nhã từ phía sau ôm chầm lấy anh, nói tha thiết: “Hãy ở bên em!”. Cô ta dường như đang an ủi anh: “Cô ta đã không cần anh, dù thế nào em cũng yêu anh”.
Ông xã liếc nhìn Tần Tử Long một cái, hỏi tôi: “Có phải là vì anh ta không?”.
Tôi thật sự thất vọng: “Anh nghĩ là vì anh ấy sao?”. Tôi chẳng buồn tranh luận thêm: “Cứ coi như là vì anh ấy đi, phiền anh dẫn Tiểu Nhã cút khỏi đây! Em sẽ đơn phương đề nghị chấm dứt cuộc hôn nhân này”.
Ánh mắt anh u ám, anh thẫn thờ gỡ tay Tiểu Nhã bước ra ngoài. Tiểu Nhã cũng bám sát sau anh. Lúc đi đến cửa, Tiểu Nhã mím môi nhìn tôi, chỉ cười. So với nét mặt vừa nãy, như là hai người hoàn toàn khác biệt.
Cửa bị đóng “thình” một tiếng, thứ gì đó trong cơ thể tôi thực sự bị vỡ vụn, toàn thân mệt mỏi rã rời, gục xuống ghế sofa, lòng trào dâng nỗi xót xa. Tần Tử Long chợt ôm lấy tôi, giọng khẽ khàng: “Em vẫn còn có anh, anh vẫn luôn ở bên em. Nếu như em tạm thời không thể đón nhận anh, vậy thì những ngày tháng sau này vẫn còn dài lắm. Chắc chắn sẽ có ngày em đón nhận anh”. Anh như thể tự nói với chính mình: “Chắc chắn sẽ có một ngày, có thể được!”.
Trước đây tôi vẫn luôn không tin có khái niệm lòng như tro tàn, giờ đây cuối cùng cũng tin rồi.
Người phụ nữ cần phải trải qua bao nhiêu có thể cảm thấy lòng như tro tàn?
Tôi vùi đầu vào ngực anh, yên lặng lắng nghe nhịp tim của anh, dường như muốn nghe rõ lời nói nào là thật, lời nói nào là giả… Một khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Con người tôi bây giờ,luôn phấp phỏng lo sợ. Không dám tin đàn ông, trời mới biết họ có bao nhiêu câu nói ngọt ngào, thiết kế ra bao nhiêu cạm bẫy để đợi tôi nhảy vào.
Việc ly hôn đã được luật sư của Tần Tử Long tiến hành, anh nói ly hôn tố tụng mất nhiều thời gian, tốt nhất vẫn là thuận tình ly hôn, nhưng nếu như chứng minh tình cảm bất hòa, cũng có thể rất nhanh. Tình cảm bất hòa? Tôi đột nhiên nhớ lại đoạn ghi âm và tập ảnh của Trương Lâm Lâm.
Tôi tìm được tập tài liệu đó trong ngăn kéo, may mà vẫn còn. Chuông cửa đột nhiên vang lên, tôi mở cửa ra xem, là Tiểu Nhã. Cách cánh cửa chống trộm, tôi cảnh giác, giọng nói không vui: “Cô đến đây làm gì?”.
Cô ta tươi cười như hoa, trong mắt toát ra ý cười hớn hở: “Chúc mừng cô, sắp được ly hôn rồi, được gả vào gia đình giàu có!”. Tôi nghiến răng cười khẩy: “Ly hôn tố tụng làm gì mà nhanh như thế được, hình như cô chúc mừng quá sớm đấy!”. Cô ta nhún vai cười nói: “Không phải, tôi đã bán cái đĩa đó cho Tần Tử Long rồi. Hai người sẽ có thể nhanh chóng ly hôn thôi”.
Tôi ngẩn người, nói châm chọc: “Cô cũng cuống quá nhỉ!”.
Cô ta cười rạng rỡ: “Đương nhiên, cô không ly hôn, sao tôi có thể kết hôn với anh ấy được”.
“Anh ấy vốn không hề yêu cô!”.
“Sai rồi, anh ấy chỉ là cảm thấy cắn rứt lương tâm với cô mà thôi”. Tiểu Nhã có thể là quen đối chọi quyết liệt, việc gì cũng cố nói ngược lại với tôi.
Tôi mím môi, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Vậy thì chúc hai người vui vẻ hạnh phúc!”.
Cô ta tỏ ra huênh hoang: “Cảm ơn!”.
Cuối cùng, cô ta cười khẩy: “Thật không ngờ, Tần Tử Long chịu bỏ ra năm trăm tệ để mua cái đĩa đó, xem ra, anh ra rất muốn hay người ly hôn. Anh ta đã ngầm theo dõi cô rất lâu rồi”. Cô ta lại hỏi tôi vẻ bỉ ổi: “Đứa con trong bụng cô có phải của anh ta không? Tôi vẫn luôn nói với anh Khoa, con của cô có thể là của Tần Tử Long lắm chứ. Các người quan hệ với nhau chắc chắn là đã lâu rồi”.
Tôi đúng thật là phải cảm ơn cô ta! Nếu không có cô ta đâm bị thóc chọc bị gạo, gây chia rẽ, tôi và chồng tôi chắc cũng không thể nào dẫn đến tình cảnh này. Người đàn bà này thủ đoạn hiểm độc, không có chiêu nào là không sử dụng, ngay cả việc bỏ thuốc mê quay phim mà cũng có thể làm được.
Tôi thực sự quá cảm ơn cô ta!
Tôi tức đến độ run rẩy: “Cô đợi một lát, tôi có thứ này muốn tặng cô”. Cô ta che miệng cười: “Không cần cảm ơn đâu!”. Tôi nghiến răng nghiến lợi, nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh: “Cần chứ, sao có thể không cần? Cô đợi một lát”.
Cô ta “ồ” một tiếng, hiếu kỳ đứng đợi tôi ở trước cửa. Tôi quay người đi vào trong bếp, rót dầu ăn từ trong chai ra đầy một bát, bưng ra ngoài. Cô ta đứng bên ngoài cửa chống trộm vẫn đang nhìn vào. Tôi mở cửa chống trộm, cô ta cười hi hi bước đến trước mặt tôi. Tôi dồn sức hất cả bát dầu vào người cô ta rồi đóng sập cửa chống trộm lại.
Cô ta thần người hồi lâu mới định thần lại, mười ngón tay điên cuồng cào mạnh vào cánh cửa vừa hét vừa gọi. Tôi trừng mắt nhìn cô ta, nhe răng giơ vuốt.
Tôi đắc ý toét miệng cười: “Tiểu Nhã, tôi kh