
Tác giả: Liên Tâm
Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015
Lượt xem: 1341242
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1242 lượt.
trong cơ thể mình, dường như anh chính là Tiểu Nhã. Anh cố gắng thuyết phục tôi: “Anh biết rồi, trút hết được ra là tốt!”.
Cuối cùng, đôi tay tôi cũng bất lực bám vào người anh, giọng nói đứt gan đứt ruột: “Anh hãy thay em giết cô ta, em sẽ thích anh, em sẽ yêu anh”. Tôi nắm chặt vạt áo sơ mi trước ngực anh, khóc hu hu thành tiếng: “Anh giúp em… Anh giúp em…”.
Người chồng tôi đã yêu thương suốt mười năm, đứa bé tôi đã mang thai hơn ba tháng, bây giờ mất tất cả rồi.
Anh ôm tôi, ôm thật chặt. Giọng nói anh: “Được, anh giúp em, anh giúp em quên anh ta, anh giúp em yêu anh. Tất cả mọi việc đều có anh, bất luận thế nào, anh cũng ở bên cạnh em. Em có thể yên lòng, em có thể yên tâm”. Tôi vùi đầu vào ngực anh, cảm thấy mệt mỏi rã rời, chỉ có thể khóc hu hu.
Đứa con của tôi, tôi mong ước nó ngả vào lòng tôi gọi mẹ, giơ những ngón tay nhỏ xíu về phía tôi nũng nịu, giờ đây nó mất rồi. Nó thực sự biến mất khỏi thế giới này, không thể nào tìm thấy được nữa.
Tôi đã mất đứa con của tôi, tôi đã mất gia đình của tôi.
Mọi thứ đều đã kết thúc rồi.
Nước mắt tôi giàn giụa, lòng đau như dao cứa! Cánh cửa đột nhiên bật mở, Đậu Đậu mắt đỏ hoe đứng ở trước cửa, cô mím chặt môi, gọi tôi một tiếng: “Diệp Tử!”. Cô bước đến trước mặt tôi, gắng gượng mỉm cười, nhưng mắt lại ầng ậng nước: “Chị đừng sợ!”. Tôi nhìn cô, nước mắt càng tuôn rơi lã chã. Cô ôm túi chườm trước ngực, cầm hai tay giơ ra trước mặt tôi, gắng gượng cười nói: “Cho chị này!”.
Tay tôi run rẩy nhận lấy, ôm vào lòng, túi chườm nóng từ từ tỏa ra hơi ấm khiến tôi cảm thấy yên lòng. Nụ cười trên mặt Đậu Đậu trông còn xấu hơn khóc: “Chị đừng buồn, không sao đâu”. Nước mắt cô trào ra: “Thực sự không sao đâu”.
Tôi cắn chặt răng, cố gắng thu lại giọt nước mắt, toét miệng cười. Nhưng khuôn mặt lại lạnh lẽo cứng đờ, dường như bị đông cứng rồi, tôi gật mạnh đầu, vừa khóc vừa nói: “Thực sự không sao đâu”.
Cô chợt giơ tay ra, xoa xoa đôi lông mày đang nhíu chặt của tôi, cười trong nước mắt: “Chị không được như vậy, chị còn có tương lai. Đứa bé mất rồi có thể sinh lại, có phải là không thể sinh nở
Giọng tôi khản đặc, nói một tiếng: “Được!”.
Cô lại nói: “Chị rất đẹp, thật đấy, em dám đảm bảo có rất nhiều đàn ông thích chị. Con Tiểu Tam đó, chỉ cần nó dám đến, chắc chắn sẽ không được yên thân đâu!”.
Tôi chỉ gật đầu.
Cô lại khóc: “Cho nên chị phải kiên cường, chị có biết không?”.
Tôi gật mạnh đầu.
Nước mắt của Đậu Đậu ào ạt như đê vỡ: “Diệp Tử, chị nhất định phải ngoan ngoãn nằm viện để dưỡng bệnh, không được đau buồn. Chị hãy ngoan ngoãn ly hôn, đừng khóc. Nhất định không được vì đứa bé mà lén khóc”.
Nước mắt tôi nhạt nhòa, chỉ gật đầu.
Những lời cô muốn nói không bao giờ hết được: “Không có ai chắc chắn là ai của ai, không có ai nhất định phải chung sống cả đời với một người khác. Trên đời này, thứ gì quá hoàn mỹ luôn bị đập vỡ vụn”. Giọng cô run rẩy, khóc không thành tiếng: “Đứa bé quá hoàn mỹ, cho nên mới mất đi, chị có hiểu không?”.
Tôi hít thở một hơi thật sâu, chỉ biết gật đầu.
Cô gắng gượng nở nụ cười cầm lấy tay tôi, cùng đập vào lòng bàn tay cô. Cô gngón cái lên: “Cố lên, chị làm được đấy!”. Cô nghẹn ngào nói: “Cố lên!”. Nước mắt cô cũng đầm đìa khắp mặt, dường như không thể nói thêm được nữa, quay người, toàn thân run rẩy, cô nói: “Em đi đây!”.
Tôi khẽ lặng lẽ gật đầu.
Không có ai chắc chắn là ai của ai, không có ai nhất định phải chung sống cả đời với một người khác. Trên đời này, thứ gì quá hoàn mỹ luôn bị đập vỡ vụn.
Tôi nghĩ, chắc chắn đứa bé có thể hiểu.
Bởi vì nó quá tốt cho nên không kịp sinh ra trên đời này.
Bởi vì nó quá tốt, cho nên kiếp sau, chắc chắn sẽ nằm trong lòng một người mẹ khác, được trưởng thành trong niềm vui hạnh phúc ngọt ngào, hạnh phúc cả đời.
Chuộc tội linh hồn
Buổi chiều, luật sư Trần đến, ông nói đầy căm phẫn, đã nhờ cảnh sát bắt Tiểu Nhã rồi, đang chuẩn bị tố cáo cô ta tội cố ý gây thương tích cho người khác, ít nhất cũng phải giam cô ta ba đến năm năm.
Tần Tử Long cả ngày ở bên cạnh tôi, sợ tôi nghĩ quẩn.
Tôi ngồi dậy, nói vẻ tán đồng: “Tôi nhất định bắt cô ta phải ngồi tù”. Nợ máu phải trả bằng máu, tôi nhất định không tha cho cô ta!
Có tiếng gõ cửa, ông xã sắc mặt nhợt nhạt bước vào
Anh ôm lấy tôi, toàn thân run rẩy, nhưng tay nhất định không chịu buông ra.
Những giọt nước mắt đó rơi xuống quần áo tôi, cách một lớp vải, vẫn cảm thấy nóng rẫy giống như một đốm lửa. Tôi rất ít khi nhìn thấy anhen biết nhau mười năm, tôi vẫn luôn cảm nhận rằng anh là một người đàn ông không dễ dàng rơi lệ.
Lần đầu tiên anh rơi lệ, chính là hồi chúng tôi yêu nhau đến năm thứ ba, bố mẹ không cho chúng tôi qua lại, bởi vì cách xa quá, họ không nỡ rời xa tôi, cho nên cứ nhất quyết lôi tôi về nhà. Anh ngày ngày gọi điện thoại, cứ vừa nhắc đến chia tay là chảy nước mắt.
Một người đàn ông cao lớn, trong điện thoại không kìm chế nổi sự nghẹn ngào, khóc lóc thảm thiết giống như một đứa trẻ. Tôi ở