XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cuộc Sống Đại Học Xui Xẻo

Cuộc Sống Đại Học Xui Xẻo

Tác giả: Phong Lộng

Ngày cập nhật: 03:22 22/12/2015

Lượt xem: 134805

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/805 lượt.

hạt, chín mươi phần trăm trong đó ném cho tôi ánh mắt trách cứ.
“Hà Vĩnh Kỳ chơi rất hay, ai nói cậu ấy không biết chơi?”
Tôi nhìn đám fan của hắn bằng nửa con mắt: “Thế sao lại bị ngã ra sàn chứ? Bị thương chứng tỏ quá đần”.
Hà Vĩnh Kỳ giải thích: “Lúc nãy quay ra không thấy em, đang nhìn xem em đi đâu nên mới không tập trung, bị hậu vệ đối phương đụng phải. Đồng Đồng, bác dặn anh phải trông nom em, em một mình rời đi phải nói với anh một tiếng. Anh hứa với em, sau này chơi bóng, chỉ cần em đến hội trường, anh tuyệt đối không mất tập trung”.
Giờ thì hay rồi, một trăm phần trăm ánh mắt quần chúng đều chất chứa sự oán trách.
Tôi lại lần nữa ngây người.
“Có phải em rất cảm động không?”, hắn hỏi tôi.
Tôi khóc không ra nước mắt, gật đầu: “Tôi đã… cảm động đến nỗi ko thể cảm động hơn nữa rồi”.
Thầy chủ nhiệm bước ra: “Được rồi, trận đấu kết thúc. Lớp Hai giành chiến thắng, sẽ đại diện cho Khoa Tin học tham gia cuộc thi bóng rổ toàn trường. Đồng Đồng, tình cảm của hai anh em thật sâu sắc, là tấm gương của lớp chúng ta đấy. Thôi, mau đỡ Vĩnh Kỳ về phòng đi”.
Nhân viên y tế sớm đã nhanh nhẹn xách hộp thuốc đến băng bó cẩn thận vết thương của hắn.
“Vĩnh Kỳ, chúng mình dìu cậu về phòng nhé.”
“Không cần, không cần”, hắn nhìn tôi: “Đồng Đồng đỡ mình là được rồi, mọi người không cần lo lắng”. Hắn chìa tay ra cho tôi, bộ dạng đáng thương đến mức làm mọi người đều đổ dồn ánh mắt mong đợi về phía tôi.
Tôi thở dài, cúi xuống đỡ hắn, từng bước rời đi trong cái nhìn chăm chú của đám đông.
Vừa ra khỏi hội trường, thoát khỏi ánh mắt giám sát của quần chúng, tôi liền vung tay đẩy hắn vào chân tường.
“Đồng Đồng…”
“Im mồm!”, tôi nghiến răng nghiến lợi: “Đừng mong tôi dìu anh, bị xước da chứ có gãy chân đâu”. Tôi quay người, mặc kệ hắn đằng sau, đắc ý bước về khu ký túc xá nam.
“Đồng Đồng, Đồng Đồng…” Hắn gọi hai tiếng, có lẽ tự biết có ra vẻ đáng thương cũng chẳng có tác dụng gì, đành phải cà nhắc đi theo sau lưng tôi.
Về đến phòng, đang gọt dở quả táo thì Hà Vĩnh Kỳ lê từng bước tiến vào.
Hắn vừa ngồi xuống giường liền lập tức cầm điện thoại lên.
“A lô, bác ạ? Con là Vĩnh Kỳ đây ạ.”
Keng một tiếng, con dao gọt hoa quả trong tay tôi rơi xuống đất.
Tôi há hốc miệng nhìn hắn, lẽ nào hắn ghi thù, định sử dụng đòn trả thù thô bỉ hèn hạ, vô liêm sỉ nhất – mách lẻo?
“Vĩnh Kỳ à, sao hôm nay ngoan thế, biết gọi điện cho bác? Con ở đó có vui không? Đồng Đồng thì sao?”, giọng nói oang oang của mẹ làm tôi run rẩy.
Lẽ ra ngay khi hắn về đến nơi phải rút dây điện thoại, dùng gối đè lên mặt hắn rồi ra sức mà nện mới đúng. Tôi nghiến răng ken két, sau cùng đành thở dài: Ôi, mình thật quá lương thiện!
Lúc này chỉ có thể hi vọng hắn sót lại chút lương tâm, chừa cho tôi con đường sống.
“Bác ơi, con thật đáng thương”, hắn bắt đầu giở giọng làm nũng sở trường: “Con bị thương rồi”.
Lộp bộp, quả táo gọt được một nửa rơi xuống nền nhà.
Tôi chuẩn bị sẵn tư thế, nếu hắn dám lôi chuyện tôi đánh hắn, hất cháo và cơm trưa lên mặt hắn, vứt hắn vào góc tường ra nói, tôi sẽ lập tức xông lên đánh ngất hắn, sau đó đổi giọng, nói vào ống nghe: “Quý khách thân mến, trò chơi gọi điện đã đến lúc kết thúc, nội dung đã nói đều là hư cấu, nếu có trùng lặp chỉ là ngẫu nhiên”, sau đó xẹt xẹt, cúp luôn điện thoại.
Trong lúc tôi đang chìm đắm vào hoang tưởng thì mẹ đã kêu lên thất thanh.
“Cái gì? Con bị thương à? Có chuyện gì thế?”
“Con chơi bóng rổ, không cẩn thận bị ngã, đầu gối rách da, chảy rất nhiều máu. Đau lắm bác ạ.”
“Ồ, ra là chơi bóng bị thương.” Mẹ tôi bình tĩnh hơn một chút: “Vĩnh Kỳ, sao lại không cẩn thận vậy chứ? Đồng Đồng cũng không trông nom con gì cả!”.
“Đồng Đồng rất tốt, em còn đỡ con về phòng.”
Tôi thở phào, đôi chân cứng ngắc cuối cùng cũng có thể thư giãn, ngồi xuống ghế.
“Vĩnh Kỳ, con nhớ là không được để nước vào vết thương, nếu không sẽ bị nhiễm trùng đấy. Ôi, bọn trẻ bây giờ cứ chạy nhảy suốt, không lúc nào yên, hơi tí lại ngã chỗ này đập chỗ kia.”
“Không được để nước vào ạ? Không thể nào, bác à, lúc tắm làm sao nước không chạm vào đầu gối được? Không bị ngã trong phòng tắm đã gọi là may mắn lắm rồi.” Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt gian xảo.
Trong khoảnh khắc, tôi đã nhận ra ý đồ của hắn.
Nhà ngươi… nhà ngươi…
Tôi trừng mắt, đang định đập cho hắn vài cái thì tiếng mẹ vang lên.
“Con lúc nào cũng hậu đậu, cứ để Đồng Đồng giúp con tắm là tốt nhất. Đằng nào cũng là anh em thân thiết, còn ở chung với nhau.”
Tôi chút nữa thì nôn ra máu.
“Thế hình như không hay lắm, Đồng Đồng sẽ không chịu đâu.”
“Có gì mà không hay? Anh em kết nghĩa, còn là bạn học của nhau. Đồng Đồng dám không chịu? Con gọi nó ra đây nói chuyện với bác.”
Hà Vĩnh Kỳ thích thú “Vâng” một tiếng, nhét ống nghe vào tay tôi: “Đồng Đồng, bác gọi em”.
“A lô, mẹ…”
“Đồng Đồng, đầu gối Vĩnh Kỳ bị thương rồi, con phải chăm sóc anh tử tế. Vết thương không được chạm vào nước, con tắm cho anh, lúc tắm phải để ý một chút.”
“Mẹ…”
“Còn nữa, sau này phải canh chừng anh cẩ