
Bùn Loãng Cũng Có Thể Trát Tường
Tác giả: Phong Lộng
Ngày cập nhật: 03:22 22/12/2015
Lượt xem: 134808
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/808 lượt.
tôi kích động đến nỗi chỉ muốn nhảy bật dậy reo hò lao đến ôm hắn vài cái. Lấy tay dụi dụi mắt, cố ngăn cơn kích động, tôi chăm chú quan sát hắn.
“Trời ơi Vĩnh Kỳ, em bị sao thế?”
“Không có gì ạ, xin lỗi thầy, em đến muộn.”
Hà Vĩnh Kỳ vừa bước chân vào, cả giảng đường liền xôn xao.
Trên khuôn mặt của Bạch mã hoàng tử hằn rõ năm ngón tay, chân thì cà nhắc.
Tôi rất muốn giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhưng lúc hắn bước cao bước thấp tiến tới chỗ tôi… tôi quả thật không thể nhịn nổi, bật cười ha hả.
“Ha ha ha… ha ha… ha ha ha…”
Cười là hành động mà con người khó có thể khống chế nổi. Tôi càng cười càng cảm thấy buồn cười, lúc đầu là ôm bụng cười, sau thì nằm bò ra vỗ bàn không ngừng.
Đợi tôi cười xong mới phát hiện ánh mắt trách móc của thầy giáo và cả lớp đang nhìn mình từ lúc nào.
“Lương Thiếu Đồng, sau giờ học ở lại gặp tôi.”
Từ khi vào trường, hôm nay là lần đầu tiên ước nguyện của tôi thành sự thật, cũng là lần đầu tiên bị thầy giáo bắt ở lại lớp sau giờ học.
Bị bắt ở lại lớp sau giờ học là một chuyện vô cùng đáng xấu hổ. Từ bé đến giờ, tôi luôn là con ngoan trò giỏi, chưa bao giờ phải nếm trải mùi vị xấu hổ này.
Suốt hai tiết toán cao cấp, tôi ngồi thừ ra như khúc gỗ, mắt dán chặt lên bảng, hoàn toàn đờ đẫn. Hà Vĩnh Kỳ vẫn ngồi bên cạnh. Tôi rất muốn đạp văng tên yêu tinh hại người này, nhưng sau khi đạp được hắn thì chắc chắn tôi sẽ bị cả lớp đạp chết luôn. Tôi đờ đẫn, không phải mất trí.
Sáng hôm nay chỉ có hai tiết toán cao cấp. Tan học, cả lớp tinh thần phơi phới nhanh chóng chuồn hết. Thầy giáo chỉnh lại gọng kính trên sống mũi, từ bục giảng bước xuống chỗ tôi.
“Cút!” Từ này đương nhiên không phải nói với thầy giáo, mà là dành cho tên khốn Hà Vĩnh Kỳ vẫn ngồi ỳ bên cạnh tôi không chịu biến đi.
Hắn lắc đầu: “Anh ở lại với em”.
“Thưa thầy, Đồng Đồng tính tình thẳng thắn, chẳng có gì không tốt cả.” Hà Vĩnh Kỳ trưng ra nụ cười rực rỡ làm mềm lòng đối phương: “Với lại em thích nhìn Đồng Đồng cười”.
Bách phát bách trúng, trăm trận trăm thắng.
Thầy giáo lập tức mềm lòng: “Vậy thì… Lương Thiếu Đồng, sau này phải chú ý sửa đổi nhé. Thôi, chẳng có chuyện gì nữa”.
Nhìn bóng thầy rời đi, tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Đồng Đồng…” Hà Vĩnh Kỳ kéo tay áo tôi.
Tôi quay phắt đầu lại, dùng ánh mắt hung hãn nhìn hắn: “Chuyện gì?”.
“Tối qua em đi đâu thế?”
“Đừng có lắm chuyện! Tôi thích đi đâu thì đi đấy.” Tôi tức giận hừ một tiếng, đứng dậy dọn sách, bỏ mặc hắn ngồi đấy mà tiến thẳng ra cửa lớp.
“Tối qua bác gọi điện, nghe nói em không ở trong phòng, giọng bác hình như không hài lòng, còn hỏi có phải em thường xuyên không về phòng ngủ không.”
Binh! Tôi đập thẳng đầu vào cửa lớp.
Xoa xoa đầu, tôi cảm thấy mình như đang đứng chênh vênh trên miệng vực, chậm chạp quay người lại, nhẹ nhàng thốt ra từng chữ: “Anh trả lời thế nào?”.
Hắn nhếch mép cười nham nhở, lại càng khiến tôi bồn chồn.
“Anh nói… gần đây em đang tự học VB[3'> nên đến phòng của đàn anh hỏi bài.”
Phù… tôi thả lỏng người. Cứ thế này chắc tim tôi phải về hưu non mất.
“Đồng Đồng…”
“Lại chuyện gì nữa?”, tôi cảnh giác nhìn hắn.
“Hôm nay là thứ ba…”
“Thì sao?”, tôi nhướng mày, nếu hắn còn dám nói thêm một câu trêu ngươi nữa, tôi sẽ ra tay không thương tiếc.
“Nhớ mua sườn xào chua ngọt.”
Tôi thở phào: “Sườn chứ gì, chuyện nhỏ”. Bây giờ chỉ cần hắn không kiếm chuyện, phải làm bảo mẫu tôi cũng chịu.
Buổi trưa, hắn ăn rất ngon lành món sườn xào mà tôi phải chen lấn với cả biển người trong căng tin mới mua được, vừa ăn vừa liếc tôi cười cười vẻ đắc ý.
Đương nhiên hắn phải cười rồi, tôi bị hắn hành hạ khốn khổ, không cách nào phản kháng đến thế cơ mà.
Tôi bắt đầu chấp nhận số phận hẩm hiu của mình.
Số phận hẩm hiu kéo dài ba tháng, cũng là lúc kỳ thi cuối kỳ đến gần.
Những thứ không thuận mắt nhìn nhiều rồi cũng thành quen, hiện tại tôi đã vừa mắt với Hà Vĩnh Kỳ hơn trước nhiều. Trừ việc phải giúp hắn làm vô số chuyện ra thì hắn cũng chả có tật xấu gì đáng kể.
Chỉ cần chịu đựng hết học kỳ này, đến đầu học kỳ sau tôi sẽ làm đơn xin chuyển phòng ngay. Cho dù có phải dùng toàn bộ sinh hoạt phí để hối lộ cũng không tiếc.
Mẹ liên tục gọi điện căn dặn tôi phải thế này thế kia. Mười lần thì đến tám lần là vì Hà Vĩnh Kỳ, làm tôi phải cảm thán lần thứ n, tại sao mình không phải là con trai của dì cơ chứ.
Cuộc gọi lần này là để dặn dò tôi tổ chức sinh nhật cho Hà Vĩnh Kỳ.
“Trước đây năm nào dì cũng làm tiệc sinh nhật cho Vĩnh Kỳ. Bây giờ hai đứa ở xa nhà, Đồng Đồng, con phải mời bạn bè đến dự tiệc sinh nhật anh, đặt một chiếc bánh ga tô, nhất định phải tổ chức một bữa tiệc thật vui vẻ náo nhiệt, nghe rõ chưa?”
“Vâng.” Tôi ngoan ngoãn nghe lời: “Tổ chức tiệc sinh nhật, đặt bánh, náo nhiệt”, ghi vào sổ.
Hà Vĩnh Kỳ rất xem trọng sinh nhật.
“Em định tổ chức tiệc sinh nhật cho anh?” Hiếm hoi lắm mới thấy hắn rũ bỏ bộ dạng lười biếng hằng ngày, hứng khởi nắm vai tôi nói: “Đồng Đồng, em muốn làm