
Ai Nói Tuổi Trẻ Không Thể Lầm Lỡ
Tác giả: Phong Lộng
Ngày cập nhật: 03:22 22/12/2015
Lượt xem: 134806
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/806 lượt.
n thận, đừng để anh bị thương nữa. Vĩnh Kỳ là cục cưng yêu quý của dì con, tuyệt đối không được có chuyện gì đâu đấy.”
“Mẹ…”
“Thôi, không nói nhiều nữa. Mua vài món bổ máu cho Vĩnh Kỳ, biết chưa? Mẹ không lải nhải nữa, cứ thế mà làm.”
“Mẹ…”
Bên kia đã cúp máy.
Tôi cầm ống nghe đã đang vang lên tiếng tút tút đều đặn, quay ra nhìn Hà Vĩnh Kỳ với ánh mắt căm phẫn.
“Ha ha, Đồng Đồng, làm phiền em rồi.” Hắn đang gọt một quả táo khác, chìa ra trước miệng tôi: “Ăn táo đi. Mỗi ngày một quả táo, bệnh tật rời xa ta”.
Im lặng…
Tiếp tục im lặng…
Khu ký túc xá nam, như thường lệ, vang vọng tiếng hét thất thanh.
“Muốn ném cũng đừng dùng táo ném chứ, đau lắm đấy… Cứu! Cứu với…”
Tôi cực kỳ nghiêm túc suy nghĩ suốt gần bốn tiếng đồng hồ, kết quả vẫn là tìm không ra lý do nào để giúp hắn tắm cả. Mà tôi thì cực kỳ tin tưởng vào suy luận của mình.
Bởi vậy, lúc hắn đòi đi tắm, tôi khóa cửa phòng lại, rất tỉnh táo rút dây điện thoại ngay trước mắt hắn, chỉ tay về phía phòng tắm, dùng giọng nói oai phong nhất nhấn mạnh từng chữ: “Tự tắm lấy”.
Hắn ôm bộ quần áo tôi chuẩn bị sẵn cho, đứng kỳ kèo năn nỉ gần một tiếng, cuối cùng đành phải cúi đầu thất thểu đi vào nhà tắm.
Hừ, mãi mới thắng được một lần.
Tôi dương dương tự đắc, ngân nga một điệu nhạc, đưa mắt liếc cánh cửa phòng tắm khép kín, sau đó tập trung chuẩn bị bài ngày mai.
Dương dương tự đắc được hai tiếng, tôi bỗng cảm thấy có chút không ổn.
Có chuyện gì rồi?
Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường. Hắn vào đó đã hai tiếng nhưng hoàn toàn không nghe thấy tiếng nước chảy.
Tôi đứng dậy, chạy vào nhà tắm. Cửa không khóa, hắn vẫn mặc quần áo chỉnh tề, đứng thộn mặt giữa phòng.
“Đại ca à, muốn ngây người thì làm ơn kiếm chỗ khác. Anh tắm xong tôi còn phải tắm nữa đấy, anh nhìn xem bây giờ mấy giờ rồi.”
Hắn quay đầu, nhăn nhó nhìn tôi: “Anh đã nghĩ suốt hai tiếng đồng hồ, vẫn không nghĩ ra cách nào để tắm mà không làm nước chạm vào vết thương”.
Tôi trừng mắt nhìn hắn, gào lên một tiếng, đạp cửa quay về phòng ngủ.
Tên ngu ngốc, tên đần độn!
Cứ tiếp tục thế này hắn sẽ bốc mùi, nếu hắn bốc mùi sẽ kinh động đến dì và mẹ, thế là mẹ sẽ biết mình không tắm cho hắn…
Tôi lượn vài vòng quanh căn phòng, cuối cùng lại đạp tung cửa nhà tắm, quyết định vì nghĩa quên thân.
“Được rồi, tôi giúp anh tắm.” Tôi xắn tay áo, vẻ mặt nhẫn nhục chịu đựng.
Mắt hắn sáng lên: “Thật à?”.
“Phí lời, cởi!”
“Tuân lệnh!” Hắn nhanh chóng lột sạch, trần như nhộng đứng trước mặt tôi.
Thân hình thật hoàn hảo… tôi tức tối nhìn từ đầu xuống chân, ra sức đè nén sự ganh ty.
Tôi bước lại phía hắn: “Anh bị thương, trong hai ngày này không được dùng xà phòng. Tôi giúp anh tắm phần lưng trước, anh tự dùng khăn che vết thương, đừng để nước dính vào”.
“Ừ.” Hắn mỉm cười, ghé vào tai tôi: “Đồng Đồng, em thật tốt”.
Tôi đẩy hắn ra, dùng khăn ướt dứt khoát lau lưng hắn một lượt rồi dội nước.
Tên khốn này vừa vạm vỡ vừa săn chắc, nếu hắn là lợn, nhất định sẽ bán rất được giá.
Tiếc là hắn không phải.
Đến cả công dụng duy nhất đấy cũng chẳng dùng được.
“Lưng xong rồi, quay người.” Tôi vò khăn, ngồi xổm xuống lau khu vực bên cạnh đầu gối hắn.
Cơ bắp phân bố thật hài hòa. Có nên tiến cử hắn làm người mẫu khỏa thân cho khoa Mỹ thuật không nhỉ? Các cô nàng bên đó nhất định sẽ phát điên, nói không chừng còn chụp ảnh khỏa thân của hắn đem bán.
Không, tôi cũng có thể chụp ảnh khỏa thân của hắn để bán cơ mà. Một người làm quan, cả họ được nhờ, sao lại để người ngoài hốt đống bạc này? Nên chụp toàn thân hay là chú trọng vào một vài bộ phận quan trọng thôi đây?
Trong lúc mải tính toán, chiếc khăn đã tự động tiến dần lên đùi lúc nào không hay.
“Em nhìn trộm anh.” Trên đầu vọng xuống tiếng cười.
Tôi thật quá hiền lành rồi, bị câu nói của hắn làm cho tim đập loạn nhịp, điển hình của câu có tật giật mình. Có điều, ngoài mặt tuyệt đối không thể nhận thua. Tôi ngẩng đầu hừ nhạt, đột nhiên đứng thẳng, hất hàm hỏi: “Tôi mà phải nhìn trộm à? Tôi nhìn một cách quang minh chính đại đấy chứ”.
Cúi đầu, cố tình nhìn cho rõ.
Thật… vĩ đại…
Hắn cũng hừ một tiếng: “Em nhìn của anh rồi, anh cũng phải nhìn của em”.
“Anh dám?”
“Sao lại không dám? Anh cũng nhìn một cách quang minh chính đại đấy.” Hắn nhìn tôi chằm chằm, đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi, tay còn lại với tới cởi thắt lưng của tôi.
“Buông tay! Dám giở trò lưu manh!”
“Không buông! Muốn nhìn thì cả hai cùng nhìn!”
Lúc này thì tôi nổi nóng rồi, cơn giận bộc phát, giơ tay tát hắn một cái thật mạnh.
Bốp!
Tất cả khựng lại.
Lần này tiêu rồi. Tôi dám đảm bảo từ bé đến giờ chưa ai dám tát hắn cả.
Hắn buông tay, ngượng ngùng sờ má, lẩm bẩm: “Đùa thôi mà, em mạnh tay thế, sẽ đánh anh điếc luôn đấy”.
Tôi đờ ra mười giây tròn.
Sau đó là hét lên một tiếng thất thanh, đạp cửa lao như bay ra ngoài.
Thượng đế ơi, xin hãy cho con chết đi!
Cho con chấm dứt cuộc sống đại học thê thảm này đi!
A men.
Sau ba lần miễn cưỡng giúp Hà Vĩnh Kỳ tắm, cuối cùng t