
Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao?
Tác giả: meomeoxinhxinh
Ngày cập nhật: 04:49 22/12/2015
Lượt xem: 1342464
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2464 lượt.
tự nhủ, đã đóng, thì phải đóng đến cùng. Vì Tiểu Minh, vì cô mà thôi. Mà có lẽ lúc này, Tiểu Minh...cũng thương hại cậu chăng, hay cảm thấy tội lỗi. Xin cô đừng khóc như thế mà...
_Hạo Du… Anh vì cớ gì lại không tin em chứ. Vì sao hả anh?
Tiểu Minh gần như gào lên nói, nước mắt ướt đẫm hai bên gò má. Sáng đã khóc đến sưng vù hai mắt, giờ lại… Sao hạnh phúc lúc nào cũng mong manh với cô như thế?
Tại sao kia chứ… Tình yêu của cô lẽ nào cũng mong manh như vậy sao? Ông trời vì sao cứ phải chia rẽ cô và Hạo Du bằng được?
_Tiểu Minh, em… – Hạo Du vốn định nói ra những lời cay nghiệt, nhưng cậu thật không thể nào được, cuối cùng, lời nói lại bị nuốt vào trong. Cơn đau cứ mỗi lúc một dâng cao, sao cũng khiến mắt Hạo Du cay cay rồi – Em đã nghe rõ những gì anh nói chưa? Có cần anh…nhắc lại?
_ Về ở với bố mẹ, hoặc chỗ chung cư ư. Là nếu em ở đâu…thì anh sẽ không ở đó? – Tiểu Minh đau đớn nói, mọi thứ trước mắt đều nhòe nhoẹt màu nước, ngay cả khuôn mặt và trái tim người cô yêu kia…
_Ừ, thời hạn…là sáng mai.
_Hiểu…em hiểu rồi. Hiểu… Sáng mai em đi là được chứ gì. Anh đã không còn tin tình yêu của em nữa, em ở đây cũng chỉ làm vướng mắt anh thôi. Nếu ý anh là như vậy thì cũng không cần phải nói dối là mình có việc đâu.
Tiểu Minh run run nói, lời nói mỗi lúc một nhỏ dần rồi bị tiếng khóc hoàn toàn lấn áp.
Lại là khóc lên nức nở như một đứa trẻ.
Hạo Du ngồi đó không chịu được nữa, liền quay lưng bỏ lên phòng. Mỗi bước đi đều mang lại cảm giác như có thứ sức mạnh huyền bí nào đó khiến tim cậu mỗi lúc một vỡ vụn. Hạo Du cố gắng không khóc, nhưng dường như lệ đã hoen mi.
Sau khi vào phòng đóng chặt cửa lại, Hạo Du chẳng thể bước thêm được bước nào nữa, ngã phịch xuống sàn. Cậu gục đầu xuống đầu gối, cố gắng, cố gắng hết sức ép nước mắt chảy lại vào trong tim.
Cầm lấy điện thoại, Hạo Du lại tìm số Đình Phong, nhưng lần này là gửi đi một tin nhắn.
“Đình Phong, sáng mai Tiểu Minh có lẽ sẽ về nhà, anh hãy đến đón cô ấy.”
Đình Phong đang ngồi ăn cơm một mình trong nhà, bất ngờ thấy điện thoại đang để trong túi quần liên tục rung lên. Đưa tay rút ngay nó ra, anh trầm mặc nhìn vào đó một lúc mới đưa tay nhấn nhấn.
Là tin nhắn của Hạo Du: “Đình Phong, sáng mai Tiểu Minh có lẽ sẽ về nhà, anh hãy đến đón cô ấy”.
Đọc đi đọc lại từng chữ từng từ trong tin nhắn mà không hiểu sao Đình Phong cứ thở dài thườn thượt. Đang ăn ngon như vậy mà giờ chẳng còn tý hứng thú nào nữa.
Đình Phong bỏ dở cả bữa cơm, chậm rãi đứng lên rồi ra sofa một mình ngồi đấy.
Anh ngả lưng thoải mái, hai tay dang rộng vắt hẳn lên thành ghế, mặt hướng lên trần nhà.
Chùm đèn nho nhỏ trắng vàng không bật nhưng vẫn lấp lánh ánh sáng ấy làm Đình Phong chợt nhớ Tiểu Minh da diết. Đó là lúc trang trí phòng chính cô chọn cho anh, tuy là Đình Phong chẳng thích những đồ vật có vẻ nữ tính như thế.
Khẽ buông rèm mi để khỏi phải nhìn vào cái vật ấy, Đình Phong lại ngồi lặng yên thả hồn phiêu lãng trong cơn suy nghĩ miên man về người con gái mang tên Tiểu Minh – người con gái anh yêu…
Về cái tin nhắn vừa nãy anh nhận được của Hạo Du và cả về cuộc trò chuyện chiều nay của anh với Hạo Du.
Thực tình mà nói Đình Phong đã chuẩn bị hết rồi, chuẩn bị tinh thần cho cuộc đời về sau của mình sẽ không bao giờ có sự xuất hiện của Tiểu Minh, cả cái tên lẫn con người ấy. Cũng đã xác định sẽ không còn được gặp cô gái ấy một lần nào nữa.
Thế mà Hạo Du lại nhờ anh... Dù là Đình Phong đã chấp nhận, nhưng anh vẫn cảm thấy mình... Đáng lẽ ra anh phải vui mừng lắm chứ, nhưng rõ ràng, trái tim anh không còn hiện hữu những xúc cảm mãnh liệt như lúc anh và Tiểu Minh còn yêu.
Có lẽ niềm đau cùng sự tuyệt vọng quá lớn đã dập tắt ngọn lửa yêu thương nồng cháy trong lòng anh mất rồi. Đình Phong thực vẫn rất yêu Tiểu Minh, vẫn còn luôn lo lắng, quan tâm đến cô, nhưng nếu những gì Hạo Du nói chiều nay là thật, người Tiểu Minh yêu đúng là anh thì Đình Phong...
...cũng không đủ can đảm để mang con tim đã quá mục nát của mình ra đặt cược ván bài yêu đương một lần nữa.
Không phải Đình Phong cho là Hạo Du nói dối, hoặc thế nào đó giống như vậy, chỉ là anh...sợ, sợ rất nhiều, sợ rồi hạnh phúc chẳng được bao nhiêu mà nỗi đau cứ tràn trề ra đó.
Nhưng giờ anh biết phải làm gì, đứng một bên nhìn cô gái anh yêu đau khổ, thản nhiên mặc kệ ư, Đình Phong không biết nữa. Có lẽ anh sẽ lại dang rộng vòng tay ôm cô vào lòng lần nữa, cũng như bốn năm trước, ôm cô vào lòng như con mèo hoang nhỏ không còn chỗ dựa.
Cho dù biết anh cũng chẳng nhận được gì, tất cả niềm vui, hạnh phúc được hưởng đều phải trả giá bằng nỗi đau quá lớn.
Nghĩ đi nghĩ lại, nhớ đến lúc Tiểu Minh nói chia tay anh, lúc Tiểu Minh nói chỉ yêu mình Hạo Du, Đình Phong lại thấy làm sao có thể có chuyện Tiểu Minh lại là thực sự yêu mình được.
Chắc chắn không thể có chuyện đó đâu.
Rốt cuộc là có chuyện gì đấy xảy ra, đúng không?
Đình Phong bỗng nhiên thấy tâm tư hỗn loạn quá. Chẳng biết đâu là đúng đâu là sai.
Chùm đèn trên cao vẫn lặng lẽ lấp lánh thứ ánh sáng vô cù