
Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh
Tác giả: meomeoxinhxinh
Ngày cập nhật: 04:49 22/12/2015
Lượt xem: 1342338
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2338 lượt.
nói được cái câu đã luyện tập mất bao nhiêu hôm… Mặt cô lúc này nhìn đáng thương quá, sắp vì không nỡ xa Đình Phong mà phát khóc rồi.
_Có được không? – Tiểu Phần đỏ hoe mắt nhìn Đình Phong chờ đợi.
Thế rồi Đình Phong không hiểu suy nghĩ thế nào lại gật đầu.
Quả thật hai từ mừng rỡ không thể miêu tả được hết cảm xúc của Tiểu Phần lúc này.
Cô chợt nước mắt trào ra bước đến quàng tay ôm chặt lấy Đình Phong. Rất chặt, phút chốc cứ ngỡ anh là của cô.
Trái tim loạn nhịp trong lồng ngực, nó vừa hạnh phúc, lại vừa buồn thương da diết.
Dường như nó đang cố hòa nhịp đập với cái vật thể cùng loại trong lồng ngực người con trai này, tiếc là của người ta, không loạn nhịp vì nó…
Không sao, Tiểu Phần đâu cần điều đó chứ.
_Đình Phong, anh qua bên đấy nhớ chăm sóc mình thật tốt nhé.
Vẫn áp mặt vào ngực Đình Phong chưa muốn buông, Tiểu Phần nói trong nước mắt.
Chỉ dám nói như vậy thôi, không dám hơn. Cô không phải là gì của anh, câu “Em sẽ nhớ anh lắm” chỉ dám giữ trong lòng mà thôi.
_Phải sống thật tốt nhé, thật tốt đấy…
Tiểu Phần vẫn vừa khóc vừa nói.
Ngốc quá đi, người con gái này…
Đình Phong cau mày, tay vẫn buông xuôi, tất nhiên không hề có ý định đưa tay lên…
_Ừ, anh biết rồi.
Tiểu Phần đến lúc này không nỡ buông…cũng đành phải rời anh ra. Cô ngước lên nhìn gương mặt người mình yêu, hai tay còn đưa lên chạm vào mặt anh. Cô cố ngắm cho thật kĩ, cố khắc ghi hết hình ảnh anh vào trong tim trước khi anh đi. Sợ nhỡ…nhỡ không còn được gặp lại anh nữa, sợ có gặp cũng chẳng còn được lúc nào gần gũi anh như vậy nữa. Nhưng chỉ thấy trước mặt toàn là nước.
_Nín đi. Có phải sẽ không quay lại đâu mà khóc.
Đình Phong tỏ vẻ khó chịu nói. Thực ra…không hiểu sao rõ ràng lại không cảm thấy như vậy.
Lại xách valy định quay đi, Đình Phong chưa kịp nói gì bỗng lại từ xa nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình rất lớn:
_Phong Phong!
Quay ra thì ra…cô gái mình yêu.
_Phong Phong!
Tiểu Minh từ xa chạy lại, mặt nhăn nhó rất khó coi. Vừa chạy đến đã ôm chặt lấy Đình Phong rồi.
Tim Đình Phong nảy lên một nhịp.
_Phong Phong, anh đi sao…giấu em, anh… Ghét quá đi.
Tiểu Minh giận dỗi nói. Nhưng cô chưa khóc, ít nhất cũng không như cô gái kia, vậy mà anh cứ lo…
Đình Phong tay xoa xoa đầu Tiểu Minh, dịu dàng nói:
_Anh xin lỗi. Tiểu Minh ở nhà mạnh khỏe nhé. Anh sẽ nhớ em lắm.
_Phong Phong, anh sang đó rồi phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, nhớ chưa. Chú ý đến sức khỏe, ăn nhiều, cười nhiều nữa.
_Ừ, anh biết rồi, anh biết rồi.
_Bao giờ rảnh, nhớ về thăm bố mẹ, thăm em.
_Ừ, anh sẽ về, rảnh sẽ về ngay. – thực ra định sẽ không quay lại nữa.
_Em sẽ nhớ anh lắm đấy.
_Anh cũng thế, sẽ nhớ em gái của anh lắm, sẽ nhớ lắm.
_Vậy thôi, anh đi đi, đi đi không muộn. Phong Phong, em rất yêu anh, anh trai, em gái rất yêu anh.
Đình Phong nghe Tiểu Minh nói… Thực cười không được, khóc không xong.
_Ừ, anh cũng thế, anh trai cũng rất yêu em gái. Vậy anh đi nhé.
_Anh đi.
Tiểu Minh lúc này mới rời Đình Phong ra, mắt cũng hoe đỏ. Bây giờ Đình Phong không còn lưu luyến gì nữa, xách valy cứ thế rời đi, không quay lưng lại đến một lần.
Tiểu Phần ở đằng sau…vẫn khóc.
Một lúc sau trong phòng chờ, Đình Phong nhận được tin nhắn của cô.
“Đôi khi người ta đến với nhau không phải bởi chữ yêu mà chỉ bởi chữ cần. Em mong một ngày nào đó trở về, anh sẽ nói anh cần em. Đình Phong, dù thế nào em cũng sẽ chờ anh.”
Có ai nhìn thấy không, Đình Phong trên môi nở một nụ cười?
Định mệnh đã an bài rồi, sớm muộn gì em cũng là của anh thôi.
_Anh rất hạnh phúc, Tiểu Minh ạ, có phải cảm ơn ông trời bao nhiêu lần, anh cũng nguyện nói hết cho em…ngồi đếm.
_Ừ, cảm ơn em, cảm ơn ông trời, trải qua biết bao nhiêu chuyện... Cuối cùng…mình cũng thuộc về nhau!
Chờ quá giờ máy bay cất cánh rồi, Tiểu Minh với Hạo Du mới từ sân bay ra về. Tiểu Phần được Tiểu Minh an ủi mãi, cuối cùng cũng nín khóc, cũng đã rời đi không bao lâu.
Vì lúc biết tin Đình Phong đi Mỹ quá muộn, Tiểu Minh với Hạo Du không kịp lấy xe mà gọi ngay chiếc taxi gần đó nên giờ lại đi taxi về. Ở trên xe, đang ngồi dựa vai Hạo Du, Tiểu Minh chợt ngẩng lên nhìn cậu nói:
_Hạo Du này.
_Ừ, sao thế?
Hạo Du bỗng cười cười mãn nguyện, quay ra nhìn Tiểu Minh đôi hàng mi thanh tú đã khép lại từ bao giờ, cậu dịu dàng đưa tay ra siết chặt lấy tay cô, thì thầm những lời nói như rót mật vào tai:
_Vợ yêu, yêu em nhất trên đời.
Cứ nghĩ là Tiểu Minh ngủ mất rồi, đột nhiên lại thấy cô cọ cọ đầu vào cổ anh như con mèo con làm nũng chủ, rồi còn cất giọng lanh lảnh, môi chu lên:
_Ai là vợ anh chứ?
_Không em thì ai nữa. – Hạo Du vẫn nói rất ngọt.
_Không phải, ly hôn rồi kia mà. Giờ em chỉ là bạn gái anh thôi.
Lại ngẩng lên nhìn Hạo Du, Tiểu Minh nói, tay đưa lên chọc chọc vào má cậu, nhìn vô cùng…đanh đá.
Hạo Du lập tức bắt lấy tay cô, lắc lắc đầu:
_Không, ai đã ly hôn, tờ giấy nhàu nát năm xưa em đưa cho anh đó, anh đã ký đâu,