Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cưới Tình Yêu Cũ

Cưới Tình Yêu Cũ

Tác giả: Hoàng Thượng

Ngày cập nhật: 03:17 22/12/2015

Lượt xem: 134741

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/741 lượt.

au sẽ đem cậu giới thiệu cho nó, dù sao nước phù sa không thể để chảy sang ruộng người ngoài được!”
“Cố Thiển Hi, mình có thể đem mấy đời tổ tông nhà cậu ra mắng được rồi đấy!”
“Đừng nha, mình vẫn nên giới thiệu người khác là được rồi!” Cố Thiển Hi vội cười.
Sau khi Tô Tuyết cúp điện thoại, Cố Thiển Hi có cảm giác muốn than thở! Bộ dạng của Tô Tuyết bây giờ, thật sự khiến cô lo lắng!
Cũng chỉ có Cố Thiển Hi mới biết rõ tại sao Tô Tuyết lại biến thành như vậy, đã nhiều năm rồi, bên người cô ấy chưa bao giờ thiếu người theo đuổi… Những tình cảm ấy, dối trá ấy, Tô Tuyết cho tới bây giờ đối với bọn họ đều chưa từng tin là thật. Dựa theo lời Tô Tuyết mà nói chính là: “Mình không muốn tự tay đào hố, sau đó tự mình lập mộ bia, nằm tại cái nơi lạnh như băng trong mộ ấy, có mà chết!”
Cô nhìn điện thoại, bỗng nhiên muốn gọi điện cho Phó Hữu Minh. Không phải muốn nói cái gì, chỉ là đơn giản muốn giải khuây mà thôi!
Thời điểm Phó Hữu Minh nhận điện thoại của Cố Thiển Hi, có thể nói là vô cùng vui sướng. Anh chạy thật nhanh xuống dưới tầng, đã nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của Cố Thiển Hi đứng im ở cửa ra vào, không nhúc nhích.
“Đã đến rồi sao không vào?” Phó Hữu Minh cao giọng hỏi, thẳng tay dắt Cố Thiển Hi vào công ty, hoàn toàn không để ý mọi người xung quanh xì xào bàn tán. Cố Thiển Hi một mực không nói gì, chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Phó Hữu Minh. Anh cứ lôi kéo tay cô như vậy, đi qua bao người, thẳng tắp tiến vào thang máy, nụ cười trên mặt chưa từng tắt. Người của công ty mười phần biết điều, Phó Hữu Minh chỉ liếc mắt bọn họ một cái, nguyên một đám người đều vội vã thu lại ánh mắt, không hề mở miệng nói một chữ.
Cố Thiển Hi quay đầu nhìn Phó Hữu Minh nói rõ: “Thực xin lỗi, em không nên đến quấy rầy anh làm việc!”
Phó Hữu Minh chỉ cười, kéo tay cô vào thang máy trực tiếp bước vào văn phòng tổng giám đốc.
“Em vốn định gọi điện thoại cho anh, nhưng không hiểu vì lý do gì em lại đến đây nữa. Phó tiên sinh, tại sao anh lại kết hôn với em? Là vì, em mang thai…” Tinh thần Cố Thiển Hi không tốt, thậm chí có chút sa sút. Cô nhớ đến Trầm Tùy Tâm, nhớ đến Quý Vĩ, thậm chí còn nghĩ có phải bởi vì Trầm Tùy Tâm mang thai, cho nên mới Quý Vĩ mới cùng cô ta ra mặt lấy cô ta về.
Nếu quả thật chính là như vậy, vậy bây giờ cô và Trầm Tùy Tâm tựa hồ bản chất cũng không quá khác nhau.
Không phải vì tình yêu, đều là vì đứa con!
Phó Hữu Minh đánh gãy lời cô, biết Cố Thiển Hi lại đang nghĩ ngợi lung tung. Thần sắc anh có chút nghiêm túc, ngồi xuống bên người Cố Thiển Hi hỏi lại: “Vậy em vì điều gì lại đồng ý gả cho anh?” Ánh mắt anh kiên định mang theo vài phần cố chấp: “Cố Thiển Hi, em muốn biết anh có thật lòng thật dạ hay không, chỉ có thời gian mới có thể nói cho em biết. Đừng nên hỏi anh lý do gì, đáp án rất đơn giản, bởi vì em là Cố Thiển Hi! Độc nhất vô nhị Cố Thiển Hi!”
Cố Thiển Hi cảm thấy muốn khóc, trên thực tế vành mắt của cô đã chua xót, hàng nước mắt chợt tuôn ra.
“Đồ ngốc!” Phó Hữu Minh kéo Cố Thiển Hi vào trong ngực, ngửi mùi hương thảo mộc nhàn nhạt trên tóc cô: “Đừng quan tâm gì hết, cũng đừng quan tâm người khác thế nào, đó không phải là cuộc sống của em. Thiển Hi, nếu như em cảm thấy nhàm chán, thì nghĩ đến anh. Nếu như em cảm thấy cô quạnh, thì cũng nghĩ đến anh! Anh sẽ đứng ở chỗ này, dõi theo bóng em, chờ em quay đầu lại!”
Cố Thiển Hi cảm thấy mũi ê ẩm, đột nhiên cảm giác trong lòng tràn đầy ấm áp. Tất cả những điều này, đều vì người đàn ông tên Phó Hữu Minh!
Cô không hiểu, rõ ràng là mới gặp gỡ quen biết chưa bao lâu, vì cái gì mà đoạn ký ức u tối trong trí nhớ lại nhộn nhạo từ đáy lòng cô. Thời gian chậm rãi trôi qua hóa thành những rung động, những giọt nước mắt nóng hổi, Cố Thiển Hi rất muốn bắt lấy cảm giác này, nhưng cô vừa suy nghĩ đã cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.
“Em sẽ thử yêu anh!” Cô dựa trên vai Phó Hữu Minh, nhẹ nói.
Hiện tại đây là điều duy nhất mà cô có thể làm!
Cho dù, Quý Vĩ cảm thấy tình yêu của Cố Thiển Hi không đáng một đồng!
Ngày hôm nay, Phó Hữu Minh từ trước đến nay luôn luôn đi sớm về trễ, đã cho toàn bộ nhân viên trong xí nghiệp Phó thị đến những người làm công tăng ca thêm một lúc. Sau đó anh đem mọi chuyện cần thiết bàn giao thật tốt, liền nắm tay Cố Thiển Hi rời khỏi công ty, dẫn tới ánh mắt mọi người trong công ty đuổi theo, nhao nhao đối với tình yêu của Phó Hữu Minh và Cố Thiển Hi, tỏ vẻ hâm mộ lẫn ghen tị!
“Chúng ta đi đâu vậy?” Cố Thiển Hi ngồi ở ghế phụ, quay sang cười hỏi Phó Hữu Minh.
Phó Hữu Minh cười thần bí: “Mang em đi trải nghiệm cảm giác làm mẹ!”






Cố Thiển Hi cảm thấy sinh mệnh thật sự quá kỳ diệu, cô nhìn đứa bé trong ngực Tôn Nghệ, lơ đãng sờ lên bụng mình. Chỗ này cũng đang thai nghén một sinh mệnh nhỏ bé, mười tháng sau có thể mỗi sáng đều có thể cùng nhau chào đón nắng sớm, cùng nhau tạm biệt mặt trời lặn.
“Đứa bé gọi là gì?” Phó Hữu Minh chuyển sang hỏi Tôn Nghệ. Chính anh cũng xúc động vô cùng, một sinh mệnh mới cứ như


Old school Easter eggs.