
Tác giả: Xá Niệm Niệm
Ngày cập nhật: 03:03 22/12/2015
Lượt xem: 1341480
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1480 lượt.
duy nhất của ông, sau đó nhẹ nói một câu: “Con đã trưởng thành”
Một câu nói mang theo một chút chua xót cùng hân hoan và kiêu ngạo, dễ dàng làm cho hốc mắt Giản Lân Nhi đỏ lên. Khịt khịt mũi, Giản Lân Nhi cúi đầu không nhìn ông.
Bỗng nhiên ý thức được ba có gì không đúng, cô cảm nhận không phải chỉ có mình ba sai, cô cũng sai.
Giản Chính yên lặng uống trà bên cạnh, nhìn hai cha con nói chuyện, ông cũng im lặng không nói gì.
“Con hơi mệt, con lên lầu nghỉ ngơi đây”. Vội vàng đứng lên, Giản Lân Nhi càng nghĩ càng cảm thấy không thể đối mặt với ba cô được.
“Con gái. . .” Ông vội vàng mở miệng gọi cô lại.
Nước mắt nhanh chóng chảy xuống, Giản Lân Nhi lên lầu.
Cả một buổi chiều, Giản Lân Nhi cũng không xuống lầu, đến buổi ăn cơm tối cô mới xuống ăn một chút.
Trong phòng tắm đầy hơi nước, Dịch Nam Phong cởi trần ngồi xổm bên bồn tắm lớn tắm rửa cho cô. Ba tháng trước cô cũng không dám tắm trong bồn, thời điểm tắm cũng không dám tắm nước nóng, sợ máu lưu thông nhanh ảnh hưởng tới tử cung, thì cục cưng khó mà bảo toàn. Rốt cục bác sĩ cũng nói thai nhi đã ổn định, lúc này Lân Nhi mới chân chính tắm rửa sạch sẽ.
Bàn tay to ở trên lưng mát xa cho cô, đã ba tháng, bụng có chút to lên, bụng cô vốn nhỏ, cho nên khi mặc quần áo vào người ngoài cũng không phát hiện là cô mang thai. Dịch Nam Phong đợi đến lúc cô ngủ mới đưa tay vuốt ve bụng cô một hồi lâu, lấy tay đo đạc sự trưởng thành của cục cưng, một chút biến hóa anh đều cảm giác được, đây quả thực là một cảm giác thật kỳ diệu.
Cầm bông tắm, bồn tắm tràn đầy bọt sữa tắm, dưới ánh nhìn của anh, đó là bụng cô, và một là nơi tư mật của cô. Ngực cô không phơi nắng, nên trắng noãn, mang thai, tựa như được dậy thì lần hai, một tay anh không thể nắm được ngực cô, nhưng nó vẫn phấn nộ, dính nước, nhìn trông thật tươi mới ướt át.
Giản Lân Nhi một chút cảm xúc cũng không có, tự nhiên cũng không phát hiện anh đang chơi đùa ngực cô.
“Chiều nay, ba em đã đến đây”, đột nhiên, Giản Lân Nhi mở miệng nói.
Dịch Nam Phong ngừng tay: “Làm sao vậy?”, giọng nói không có chút kích động mà giống như đã biết trước rồi.
“Cũng không có chuyện gì, chỉ là em cảm thấy ba đã già đi, trên đầu đã có tóc bạc”
“Ân, em cũng đã có con mà”. Ngụ ý là cô đã lớn tất nhiên ba cũng già đi.
“Em cảm thấy rất kỳ cục, em hình như chưa bao giờ gọi ông là ‘ba’”. Chua chát nói một câu, mắt thấy cô sắp rơi nước mắt, Dịch Nam Phong nóng nảy: “Khóc gì, đừng khóc”. Nhìn thấy cô như thế, anh buông hai tay ra, bước vào bồn tắm, đem cô ôm vào lòng.
“Thời gian vẫn còn dài, cũng không phải là không gặp được, em khóc gì?”. Một tay ôm cô đặt lên đùi mình, hai người đối mặt, anh không thể để cho cô khóc được.
Lau nước mắt, Giản Lân Nhi vẫn cảm thấy Dịch Nam Phong có tác dụng thật thần kỳ, có thể làm cho cô ngừng khóc, anh là người duy nhất mà cô có thể tự nhiên thoải mái mà khóc.
“Anh nói, tại sao ba em lại tự nhiên đến đây?” Lấy tay gạt nước trên người anh, Giản Lân Nhi thuận miệng hỏi một câu.
“Uhm, chắc là sợ thời điểm cử hành hôn lễ không có người nắm tay em dắt vào lễ đường”. Dịch Nam Phong nói, vì cô cái gì cũng tùy ý, cho nên anh định làm một lễ cưới Trung – Tây kết hợp.
Trong nhà có người lớn, khẳng định là muốn làm lễ cưới theo phong cách truyền thống, nhưng Dịch nam Phong vẫn hi vọng Giản Lân Nhi mặc áo cưới, vì thế anh mới chuẩn bị một nghi thức phương Tây giữa lễ cưới.
Bình tĩnh nhìn anh cả nửa ngày, hai tay vòng qua cổ anh, đầu chui vào gáy anh: “Dịch Nam Phong, nếu không có anh thì em sẽ làm gì bây giờ?”
Hai tay ở trên lưng cô trượt lên trượt xuống, Dịch Nam Phong hôn lên mặt cô, anh luôn nhủ thầm cô là người phụ nữa của anh, cho nên mọi chuyện anh làm đều vì cô.
Dịch Nam Phong biết, cô và ba cô đều ngang bướng không ai chịu cúi đầu trước, cuối cùng vì cô anh đi tìm ba cô, nói rằng chẳng lẽ hôn lễ của con gái mà ông lại muốn Giản Chính nắm tay cô đi sao?
“Biết anh tốt, vậy gọi một tiếng ông xã nghe nào”, hai tay ôm mông cô bóp vài cái, mũi anh chạm vào mũi cô.
“Chú ~~~~~~~~~” nha đầu Lân Nhi chết tiêt, Dịch Nam Phong để ý nhất là tuổi của hai người, kết quả nha đầu này không biết sống chết còn nói ra.
“Xấu xa….” Dùng miệng ngăn lời cô nói lại, hôn thật sâu, bàn tay to cũng vỗ mông cô mấy cái.
Anh cố gắn kiềm chế cảm xúc của chính mình, hiện tại tuy nói tình hình ổn định, nhưng anh cũng không dám làm gì quá trớn, quyết đoán ôm lấy cô, lau khô người cô rồi đem cô đặt vào ổ chăn.
Thắt lưng thiết kế cao, đuôi váy kéo dài mười thước, không có hoa văn phiền phức, trang sức thanh lịch, màu trắng thanh kiết kết hợp với màu tím, hai màu sắc đối lập, đánh thẳng vào thì giác mỗi người.
Đầu đội một vòng hoa làm từ hoa bách hợp và hoa tử thảo, phần lưng áo thiết kế khá tốt làm che đi phần bụng của cô, hiện tại Dịch Nam Phong và Giản Lân Nhi đang chuẩn bị làm lễ.
Đi phía sau một bước, cô khoát khủy tay ba, cuối thảm đỏ, một người đàn ông lễ phục thẳng tắp đang đứng chờ cô.