80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn

Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn

Tác giả: Xá Niệm Niệm

Ngày cập nhật: 03:03 22/12/2015

Lượt xem: 1341471

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1471 lượt.

tỏ vẻ rất ngoan ngoãn, lễ phép. Sau lưng, cậu lại là một con người tà ác, âm hiểm, thích chọc phá người khác.
Dịch Nam Phong và mẹ cậu là đông minh với nhau , mẹ cậu giúp đỡ cậu đói phó với ba cậu. Còn mẹ cậu nói gì thì cậu sẽ nghe đó, kết quả là, vì nghe theo lời mẹ dạy nên cậu không thể đuổi Lân nhi đi được.
Một đám toàn là con trai, trong đó lại có một cô bé. Giản Lân Nhi đi theobọn hắn, cô bé cảm thấy rất mỹ mãn, thầm cười trong bụng.
Dần dần, Dịch Nam Phong có thêm một cái đuôi. Mỗi lần đi chơi, khi bắt đầu đều là Giản Khiêm Trạch dẫn Lân Nhi đi, nhưng khi về thì lại được Dịch Nam Phong dẫn.
Sự tình như vậy, mấy cậu nhóc trong khu phố bực bội, tìm người đi đánh nhau. ĐÁnh nhau đến long trời lở đất, thương tích đầy mình, nhưng cuối cùng vẫn bạ dưới tay Dịch Nam Phong.
Thời điểm ấy, Giản Lân Nhi sẽ ngoan ngoãn chạy tới, dùng một âm thanh hưng phấn, khen ngợi nói: “Đại ca ca ngươi rất lợi hại a.” Lời này thốt ra ai chẳng muốn nghe, cậu nhóc Dịch Nam Phong mười tuổi cũng vậy, được nghe khen ngợi tỏ ra rất thích thú. Dần dần, Lân nhi liền dính lấy Dịch Nam Phong , ngoan ngoãn cầm lấy tay Dịch Nam Phong.
Lâu dần, Dịch Nam Phong nắm tay Lân nhi như trở thành một thói quen , mỗi lần gặp mặt Lân nhi, cậu đều chủ động nắm tay cô. Lân nhi lúc ấy còn nhỏ, đâu viết xấu hổ là gì, chỉ biết là được Lão đại nắm tay thì cảm thấy rất uiy phong, thấy mọi người vây quanh mình, cảm giác thật tốt.
“Lân nhi, hôm nay đừng đi chơi nha, ở nhà ông nội dạy con chơi cờ.” Giản Chính ôm cháu gái vào lòng mà nói. Thời điểm gần đây, Lân nhi đều tránh mặt ông, đi chơi suốt, cơm cũng không thèm về nhà ăn. Bắt ông phải kêu bảo vệ đi tìm hiểu nguyên nhân, nguyen là cháu gái ông đi theo mấy cậu nhóc trong khu phố đi đánh nhau, đào bùn đất…điều này thật không tốt nha.
“Không được ông ơi, cháu còn muốn đi theo các ca ca đi sờ Tiểu Ngư Nhi( đi bắt cá đó).” Lân nhi buông lòi cự tuyệt.
Giản Chính thực bị thương, cháu gái bảo bối của ông, mỗi ngày bỏ chạy không thấy bóng dáng, thoạt nhìn việc mất mẹ không ảnh hưởng gì lớn tới nó, nhưng là, cũng không thể cho nó mỗi ngày cùng nhau lăn lộn với đám con trai, ông không thể đem cháu gái nuôi dưỡng thành con trai được.
Lân nhi thấy ông nội không nói lời nào, có chút sợ hãi, sợ chính mình không nghe lời, ông nội sẽ đem nàng đưa trở về,
“Ông nội, hôm nay con không đi chơi, ở nhà cho ông dạy con chơi cờ.” Ôm cổ ông nội, Tiểu Lân nhỏ nhẹ nói.
Vì thế Giản Chính và Lân nhi, một già một trẻ chơi cờ vua, bốn phía yên tĩnh, làm nên một hình ảnh rất đẹp.
“Lân nhi, lâu thế, ca ca mang ngươi đi bắt cá!” Dịch Nam Phong nhảy vào cổng của Giản gia, trên tay còn cầm cái túi lưới plastic.
Giản Chính trừng mắt: ” Lân nhi nhà ta hôm nay không đi ra ngoài.” Nói xong, bắt đầu đuổi người, Dịch Nam Phong cũng không dám cùng Giản Chính tranh chấp. Thấy sắt mặt Giản Chính không tốt, “Hưu” một tiếng liền bỏ chạy. Giản Chính thấy tiểu tử của Dịch gia không vừa mắt, phỏng chừng Dịch Nam Phong là người bắt Lân nhi đi vậy.
Tuy rằng không thể đi chơi, nhưng ở nhà chơi cờ cùng ông nội cũng rất tốt. Thật ngoài ý muốn, tiểu Lân nhi lại có hứng thú với cờ vua, lời hứa hẹn đi chơi với đám Dịch Nam Phong, thời gian sau đó, cô bé cũng quên.
Lúc đầu Dịch Nam Phong thật cao hứng vì không còn cái đuôi bám theo nữa, câu đi chơi rất rui vẻ. Bất quá, mỗi lần đi chơi , cậu đều không tự giác, luôn nói “Lân nhi cẩn thận, đứng bên cạnh đi.” Nói xong mới thấy ánh mắt quỷ dị của mọi người nhìn cậu, cậu mới phắt hiện ra Lân nhi không có ở đây, vì thế cậu đem hết thảy điều này quy kết ràng, đó là do thói quen.
Khi Dịch Nam Phong mười lăm tuổi, làn da vẫn trắng nõn, nhưng trên mặt có phần anh khí hơn, dáng người cũng cao hơn, thuộc loại mỹ thiếu niên ngây ngô. Lúc ấy, Giản Lân Nhi bảy tuổi, chân ngắn, hai má phúng phính, đang học lớp 2, hai người vẫn ở chung trong một khu phố.






Anh Phong Là Tốt Nhất
Giản Lân Nhi vừa tan học, chạy thật nhanh về nhà, cô bé là một đứa nhóc rất nghịc ngợm, hiếu động. Nếu bắt cô bé đi đường đàng hoàng, cô sẽ không nghe, chuyên môn đi trên các thành phân cách của bồn hoa
Tâm tình của Lân nhi lúc này tốt lắm, bởi vì cô bé vừa mới được phát bài kiểm tra , so sánh điểm với bạn cùng bàn, thì thấy bạn cao điểm hơn. Vì thế, Lân nhi nói đây là sự chênh lệch, mà cô bé không thích sự chênh lệch này, nói xong còn phun nước miếng lên bài kiểm tra của bạn. Tiểu nam sinh ngồi cùng bàn với cô, nhìn cô tới đỏ mặt mà không thốt lên được lời nào, vì thế tâm tình Giản Lân Nhi rất tốt .
Xa xa. thấy Giản Khiêm Trạch cùng Dịch Nam Phong, vì thế Lân nhi dũng cảm gọi “Phong ca ca, Phong ca ca, đợi ta với.”
Dịch Nam Phong quay đầu, liền thấy dưới ánh mặt trời có một tiểu oa nhi xinh xắn, hai má phiếm hồng, miệng hô to hướng chính mình chạy tới.
“Ngô, hôm nay ông nội kêu về ăn cơm, không thể đến nhà anh ăn được rồi .”
“Ân, kia cũng tốt, em về ăn cơm trước đi, anh kêu mẹ làm thịt nướng rồi mang một ít