
Tác giả: Granty
Ngày cập nhật: 03:37 22/12/2015
Lượt xem: 134611
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/611 lượt.
Cô xấu hổ vì câu trêu đùa của anh.
Nhà Diệp Vũ rộng lớn nhưng không hoang lạnh. Cô em gái của anh đứng đợi phía dưới. Bên cạnh là một người phụ nữ phúc hậu. Nhìn thấy Tiêu Khiết và Niệm Bằng, bà cười mà mắt cứ rưng rưng.
—————————————————————
Mấy người phụ nữ trong bếp, hai cha con Diệp Vũ ngồi ở phòng khách. Bên ngoài là một bầu trời lấp lánh những ánh sao.
- Con định truy cứu chuyện 6 năm trước à?
-Ba không giận sao? Họ mạo danh Diệp đại chủ tịch, khiến ba trở thành một kẻ xấu xa như thế mà…
-Thật ra cũng không có gì phải nói….Ba cũng sợ con yêu phải một cô gái không ra gì…Khi chuyện xảy ra, thám tử lại cho biết Tiêu Khiết có thai, ba cũng muốn xuất hiện nói rõ hết chuyện. Ba sợ cô ấy vì tuyệt vọng sẽ phá bỏ cái thai đó…Nhưng nếu chuyện dễ dàng đến vậy, liệu hạnh phúc của hai đứa có được bền lâu không?
Diệp Vũ thở dài.
Thật không biết nói gì với ba nữa.
-Khi con cầm súng định cùng chết với cô ấy…ba mới ra tay…Ba không sợ, sau khi khỏi bệnh, về lại Thượng Hải, con sẽ tiếp tục cầm súng lên sao?
- Điên thì chỉ một lần thôi chứ. Tuổi trẻ bồng bột nên hở ra chỉ đòi sống đòi chết. -Diệp Đình mỉm cười -Lớn lên phải khác. Con nhất định sẽ như ba đã nghĩ, tìm cách trả thù cô gái phản bội mình. Một khi đã gặp lại Tiêu Khiết, sớm muộn gì sự thật cũng rõ ra thôi…
Lại một tiếng thở dài của Diệp Vũ. Ba là một người từng trải, chuyện gì cũng thấy được lối ra. Chỉ có hắn mù quáng. May là…
-Chuyện lúc trước…không cần truy cứu làm gì…Hai đứa sống hạnh phúc và trân trọng người bên cạnh đã là cách trả đũa hay nhất rồi. Cuộc sống hôn nhân còn dài, vấp váp cũng nhiều, nếu chút sóng gió cũng không chịu được thì làm sao mà chung sống cả đời như ba mẹ được…
-Vâng…
-Mẹ con và con dâu chắc cũng làm xong bữa tối rồi…Gọi Niệm Bằng vào ăn cơm…Ngày mai ba cũng sẽ thu xếp cùng mẹ con về Thượng Hải đến gặp ông bà sui gia…
-Cảm ơn ba…
-Những gì cha mẹ có thể làm đã làm hết rồi. Chuyện còn lại, hoàn toàn là do hai đứa. Tự bảo trọng nhé con trai.
Phương Đông Đó Ánh Sao Nào Đang Sáng Phải Không
Khi Diệp Vũ bẻ xong khóa mạng, lên yahoo messenger, nick của Hà Phương Đông đang treo câu status ” Phương đông đó có một ngôi sao đang sáng”.
Hắn bật cười, nhanh chóng chào hỏi ngay:
-Ê!
-Hửm?
-Công việc…Tao sẽ là giám đốc điều hành của tập đoàn Văn thị…Ba ngày trước mới phỏng vấn xong.
Tập đoàn Văn thị?
Diệp Vũ sửng sốt:
-Của ba mày sao?
Một dấu mặt cười phía bên kia…Dừng một chút, Hà Phương Đông gõ máy:
-Ừ…
-Mày biết Văn thị đang gặp nhiều vấn đề không? Tao nghe nói có nguy cơ phá sản nữa.
-Ừ. Giám đốc điều hành bên đó nghỉ việc rồi. Có đăng tìm người trên mạng. Tao họ Hà…Ông ấy sẽ không biết đâu.
Diệp Vũ lại thở dài. Lần này là hắn cảm nhận sau hình mặt cười kia là một Hà Phương Đông cay đắng. Đang cười nhưng lòng có cười không?
-Nếu ông ấy biết thì mày tính sao?
-Thì nhận ba thôi. Dù sao ông ấy cũng là ba tao mà..
-Còn mẹ mày thì sao?
-Mẹ tao không quan tâm đâu…Vả lại xưa nay tao toàn làm việc ở những nơi vui vẻ, an ổn, tài chính dồi dào. Hôm nay đụng tới một nơi sắp phá sản cũng là ý hay. Hợp đồng có quy định, nếu trong 1 năm, tao kiếm được lợi nhuận cho công ty, tao sẽ nhận mức lương gấp ba ban đầu và 20% lợi nhuận…Sau khi thu xếp ổn định rồi, tao sẽ đến tìm tụi mày.
-Ừ…
-Nhắn với Tiêu Khiết…Cô ấy cười rất đẹp…
-Tao có thể hiểu, đây là một hành vi tán tỉnh vợ bạn không?
Diệp Vũ chỉ đùa. Nhưng Hà Phương Đông hơi khựng lại. “Tán tỉnh vợ bạn”, cô vợ ấy chịu để cho tao tán tỉnh sao?
-Nè…Tao chỉ đùa thôi. -Diệp Vũ vội vàng gõ chữ -Không có ý gì khác.
-Ờ. 6 năm trước thì còn động tà tâm được. Giờ người đẹp con cái đề huề rồi, càng không dám giành làm ba của trẻ con đâu.
Hình như Diệp Vũ vẫn còn áy náy. Cứ ngập ngừng. Đánh rồi lại xóa đi.
Hà Phương Đông nhắn tiếp môt tin:
-Vườn khoai lang của tao sắp thu hoạch xong rồi, out nhá…Thỉnh thoảng bẻ khóa vào facebook chơi với tao, trồng thêm vài mảnh vườn cho tao chôm…
Lại một mặt cười…
Out…
Diệp Vũ cũng tắt máy…
Phương đông vốn có nhiều ngôi sao, chỉ có một ngôi sao kiêu hãnh tỏa sáng, mang cái vẻ sáng rực rỡ che giấu những mảnh khuyết của riêng mình.
Hà Phương Đông là một đứa trẻ đặc biệt…Từ khi quen biết, Diệp Vũ luôn thấy ở đó một tâm lý lạ lùng. Trong bất cần có cả đau thương thầm lặng. Hà Phương Đông cười với cả những người mình không thích. Tinh thần AQ của nó cũng rất lợi hại. Một chuyện nào đó, dù lớn đến thế nào, chỉ cần qua ngày hôm sau là như không có gì xảy ra nữa…. Mọi chuyện đều là của hôm qua!
Chơi thân khá lâu, Diệp Vũ hỏi gì, Hà Phương Đông nói đó, không giấu giếm, cũng không né tránh, bàng quan như là đang kể một câu chuyện của ai… Ngay cả Tiêu Khiết, nếu người gặp cô trước là nó thì có lẽ, hiện giờ Diệp Vũ đã không có được hạnh phúc này rồi.
Đối thủ mạnh vậy mà hắn quên mất. May là không đối xử tệ với Tiêu Khiết theo ý định ban đầu, nếu không thì…
Lại thở dài. Bên