
Tác giả: Granty
Ngày cập nhật: 03:37 22/12/2015
Lượt xem: 134623
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/623 lượt.
ao sáng nhỉ? Thấy toàn là sao nhỏ…
-Mày nhớ hồi bọn mình học trung học không? -Diệp Vũ nhấp thêm một ly rượu- Mày từng bảo ngôi sao nào sáng nhất phương đông chính là bổn mạng của mày.
-Trẻ con đó mà…Giờ tao không để ý nữa.
Tiêu Khiết bưng ra một cái mâm nhỏ, trên đó là một ít mực khô:
-Ba bảo mang ra cho hai anh…
-Em ngồi xuống đây đi!
Hà Phương Đông nhìn Tiêu Khiết. So với 6 năm trước, cô không thay đổi nhiều. Vẫn vẻ đẹp dịu dàng, thanh tú, chẳng qua là trải nghiệm thời gian làm cho nó thêm chút mặn mà.
-Tự nhiên tao thích có vợ quá. Được ôm vợ ngủ mỗi đêm thật là hạnh phúc…Rồi có con nữa……
-Mày đâu phải không được. Cũng hơn 30 rồi. Tìm cho mình một người đi…
-Tìm đâu bây giờ? -Hà Phương Đông nhún vai, quay sang Tiêu Khiết -Người như em còn ít lắm Tiêu Khiết nhỉ?… Nếu còn thì các nàng cũng thuộc về những anh chàng tốt bụng. Sao lại gả cho một kẻ như anh?
Nụ cười và những câu nói bâng quơ. Tiêu Khiết chợt nhớ đến người con trai ngày nào cô đã gặp. Hà Phương Đông cũng làm chung trong công ty Diệp Vũ. Anh vui vẻ, hòa đồng, được mọi người yêu mến. Không như ông chồng cô ngày ấy, cục cằn, bẳn tính, hay nổi đóa. Song, Tiêu Khiết lại không sợ Diệp Vũ lắm. Người cô sợ hãi chính là Hà Phương Đông. Anh như một ngôi sao lấp lánh trên trời xa thẳm, tưởng là có thể với tới nhưng kỳ thật lại rất xa.
Trong sâu thẳm lòng mình, Hà Phương Đông thừa nhận đối với anh, có khi dựng lên một lớp vỏ bọc đã khó, phá vỡ nó càng khó hơn nhiều, rất là nhiều.
Thấy hai người bạn của mình lặng im, Phương Đông nhún vai:
-Đi ngủ thôi…Mai tao còn phải đi làm nữa.
-Ăn hết mực đi rồi ngủ. Mà nhạc phụ tao nói, còn một màn cháo cá nữa. Thức đi, sáng tao lái xe chở mày cho.
-Phải đó anh- Tiêu Khiết cũng góp chuyện- Anh có lòng đến đón em về nhà như vậy, phải ở nhà em vui vẻ một chút chứ. Để chồng em được vui.
-Đúng là gái có chồng có khác, trong mắt chỉ có chồng- Hà Phương Đông bật cười ha hả- Okie em gái. Tối nay anh cùng chồng em, không say không đi ngủ, chịu chưa?
Mái Nhà Gia Đình- Không Thuộc Về Mình
Sáng hôm sau, Hà Phương Đông chở Diệp Vũ trở lại sân bay:
-Đi cẩn thận nhé!
-Ừ…Bảo trọng.
-Nghe như oán phụ tiễn chồng vậy- Hà Phương Đông phì cười- Đi đi thằng quỷ. Rảnh thì gọi cho tao.
-Dạ…dạ hình như có…Giờ phải làm sao hả anh?
- Em và bác cứ ở yên trong đó đi…Bình tĩnh mà lo cho chủ tịch. Anh đi tìm Thiên Tường…
-Dạ…
Anh đảo mạnh tay lái, quay về công ty:
-Giám đốc Hà…
-Thiên Tường có về công ty không?
-Dạ…có. Để tôi gọi…
-Được rồi…Tôi tự lên!
Phương Đông sải những bước dài, bước lên phòng kế hoạch của Thiên Tường. Cửa bên trong đóng kín, nghe tiếng người, giọng Thiên Tường vọng ra:
-Ai đó?
-Ba cậu vào bệnh viện rồi…Vào với tôi nhanh lên.
——————————————————-
Thiên Tường trầm ngâm trong một góc. Cầm thêm ly cà phê nóng, Phương Đông nhẹ nhàng:
-Uống đi!
-Cám ơn anh…
- Cậu không cần khách sáo vậy. Tôi đang lấy lòng ông chủ nhỏ của mình mà.
Thiên Tường bật cười:
-Người như anh đâu cần phải lấy lòng ai…Anh có tài hay không mọi người đều biết mà.
-Cậu thấy tôi có tài à?
-Ừm…Rất có tài…Ba tôi coi trọng anh lắm. Tôi cũng rất phục anh.
Cả hai chợt rơi vào yên lặng….Thiên Tường chợt thở dài:
-Thật ra tôi cũng rất muốn nghe lời ba. Ông là người rất trọng danh dự và lời hứa…Nhưng có nhiều chuyện, không thể lời cha mẹ nói là có thể nghe.
-Cậu định nói tới chuyện ba cậu buộc cậu phải lấy cô Kiều tiểu thư gìđấy chứ?- Hà Phương Đông nhướng mày- Thế kỷ 21 mà còn mấy chuyện này à?
-Cưới người chỉ là cái cớ..Thật ra ba tôi và bác Kiều là bạn thân thiết…Từ nhỏ cả hai nhà đã hứa sau này sẽ cho con cái lấy nhau. Bác Kiều đang gặp khó khăn trong việc làm ăn, nhưng với tính cách của bác ấy…sẽ không bao giờ nhận sự giúp đỡ của ba tôi…Còn…
-Nếu với thân phận thông gia giúp đỡ nhau là hợp lý nhất chứ gì? Cậu trở thành vật hy sinh…
Tình bạn…Sự ép uổng…Không phải ông ấy đã từng trải qua sao?
Hà Tử Liên, Hà đại tiểu thư cao ngạo cũng vì sự do dự không quyết đó mà khổ cả một đời.
Cứ như đùa.
-Cô gái Kiều tiểu thư đó thế nào? Cậu không thích cô ấy à?
-Tôi còn chưa có dịp gặp. Chỉ biết cô ta đang đi du học nước ngoài…
-Nhưng tại sao cậu không đợi khi gặp mặt cô ấy xem sao. Biết đâu đây là duyên lành của hai người?
-Tôi…
Hà Phương Đông chợt nhớ lại cô gái nhỏ làm tiếp tân ở cty.
Cô ta và Thiên Tường như lửa với nước. Nhưng cậu nhóc này lại rất thích trêu chọc cô ấy…Có lần, buổi trưa ăn cơm xong, Hà Phương Đông về Cty thì thấy cô bé nước mắt ngắn nước mắt dài chảy ra khỏi phòng, tay chùi đi chùi lại môi như thể vừa đụng vào thứ gì kinh tởm lắm. Đằng sau, Thiên Tường hốt hoảng chạy theo…
Yêu rồi…
Còn Phương Đông thì sao?
Yêu ai chưa? Có thể là người tình, đã cùng nhau sống chung nhưng hai bên đều là người trưởng thành, không ai ràng buộc ai. Anh cũng không phải là dạng người thích quan hệ bừa bãi như một con đực hứng tình. Song cũ