
Tác giả: Tâm Doanh Cốc
Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015
Lượt xem: 1341286
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1286 lượt.
một ả người tình”.
“Tôi biết”. Thiên Hạ đáp lại. Năm tháng trước khi gặp Khưu Lạc ở Pháp, người anh ta ôm trong lòng chẳng phải là cô gái lúc nãy hay sao?
“Tôi không dám đối đầu với anh ta”. Trần Giai Vân cảm thấy như có cơn gió vừa lướt qua, khiến người mình run rẩy: “Anh ấy là một người vô cùng kín đáo. Cho dù cả ngày ở bên tôi cũng không biết được anh ấy đang nghĩ gì. Ở buổi đấu giá hôm đó, anh ấy muốn có chiếc quạt trước, còn viên đá thì giây cuối cùng mới gọi điện cho tôi để đấu giá nó. E rằng, anh ta vẫn không tin tưởng tôi”.
“Bình thường mà”. Thiên Hạ nhếch môi.
“Vì thế những gì mà tôi có thể làm là sẽ tung hoành trong phạm vi khả năng mà anh ta cho phép, nếu không thì cuộc sống có quá nhiều áp lực mất”. Trần Giai Vân nhìn Thiên Hạ rồi khuyên thật lòng: “Tôi khuyên cô không nên đối đầu với Khưu Lạc. Nếu như ban nãy cô nhẹ lời một chút thì có lẽ chuyện này sẽ không phức tạp như bây giờ”.
Nhẹ lời một chút?
“Ha ha”. Thiên Hạ đột nhiên cười nhạt một tiếng rồi bước thật nhanh rời khỏi nơi này, Trần Giai Vân vẫn nghe thấy tiếng cô vọng lại: “Tôi tuyệt đối không bao giờ cúi đầu trước anh ta…”
Trần Giai Vân túm chặt lấy tay áo để tránh gió lạnh đang lùa vào, cô nhanh chóng quay lại phòng. Đám con gái trong phòng đã đi hết, chỉ có bóng Khưu Lạc một mình đứng bên cửa sổ, chiếc bóng vừa cao vừa dài, trên tay vẫn nắm chặt chiếc quạt.
Cửa sổ mở tung, gió lạnh tràn vào xua tan đi hơi ấm trong phòng.
Trần Giai Vân cẩn thận bước đến phía sau anh rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi đã tiễn cô ấy về rồi”.
Khưu Lạc không quay người lại, anh vẫn dựa người vào cửa sổ tay nắm lấy thanh cửa, chiếc cằm tì nhẹ lên đầu quạt, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ dường như đang chờ đợi bóng ai đó bước qua.
Lát sau, anh cười và hỏi: “Thế nào? Không định nói gì với tôi sao?”
“Xin lỗi, tôi không nên thân với cô ấy, thế nhưng tôi không hề tiết lộ bất cứ điều gì về anh cả. Chỉ là do cô ấy rất dễ lôi cuốn, hơn nữa trên người cô ấy có điều gì đó rất đặc biệt khiến người khác muốn tiếp cận, gần gũi với cô ấy…”.
Nếu không thì Khưu Lạc cũng không thích cô ấy đâu nhỉ? Trần Giai Vân nghĩ thế nhưng không dám nói ra.
Điện thoại bỗng dưng đổ chuông, tiếng chuông vui vẻ như phá tan đi cái lạnh lẽo trong căn phòng. Trần Giai Vân nghe điện thoại, sau khi nghe báo cáo xong cô nói: “Ban nãy Ngôn Khởi Thước về nhà thấy một đám nhà báo đang vây quanh đó, ông ấy bị đám ký giả bủa vây hỏi nhiều quá nên đã bị ngất, cánh nhà báo đã gọi xe cấp cứu và xe cảnh sát đến”.
Khưu Lạc không chờ đợi để nhìn thấy bóng hình ấy nữa, anh nhìn bóng đêm đen kịt trong buổi tối tĩnh lặng, đôi môi cong đầy quyến rũ và tàn nhẫn. Nụ cười đó khiến người ta cảm thấy trời không lạnh nhưng vẫn thấy run rẩy.
Thắng Được Ngọc Quý Thua Trận Tình Yêu
Anh ấy vẫn đến, anh ấy từ bỏ sự cao ngạo, sự tự phụ, sự lo lắng, sự hoài nghi, sự đau đớn, vì cô mà đến tầng thứ mười tám, vì cô mà không quản tất cả…
Khoảnh khắc ấy, Thiên Hạ cười với Châu Cẩn Du, nước mắt cứ thế mà trào ra.
Phần 1: Viên đá Ánh Trăng
Chiếc xe đi tới bên ngoài cửa sau biệt thự nhà họ Ngôn, Thiên Hạ dừng xe ở ngay trên đường.
Thiên Hạ lấy trong túi ra cái điều khiển từ xa, hai chiếc còi lắp trên xe bắt đầu kêu inh ỏi, từng tiếng còi như muốn phá tan màn đêm tĩnh lặng. Cô bước ra ngoài bóng tối quay lưng lại hướng phóng viên và chỉ về phía cửa sau: “Đó là xe của Ngôn Thiên Hạ”.
Trong nháy mắt tất cả cánh nhà báo đã chạy lại phía cửa sau, máy ảnh chen nhau lên và bấm liên hồi, ai cũng sợ mình không chộp được tin hot. Cô cúi thấp mặt xuống, tóc mái che xõa gần hết phía trước, cô đứng gọn vào một bên nhường đường cho cánh nhà báo.
Cho đến khi tất cả mọi người đều đi hết Thiên Hạ mới khẽ ngước cằm, đôi môi màu tường vi khẽ nở nụ cười nhạt.
Một mình cô lặng lẽ bước vào nhà họ Ngôn, chẳng có điều gì ngăn chặn cô cả, mọi âm thanh huyên náo như bị cách biệt ở bên ngoài.
Đêm đó, Thiên Hạ tắm thật sảng khoái và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Cô phải cố gắng hồi phục lại sức khỏe và tinh thần, vẫn còn trận chiến nữa đang đợi cô.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy cô đã thấy quản gia, người hầu, người làm vườn, đầu bếp đều đã trở lại làm việc, cô vội hỏi xem tình hình sức khỏe của ba như thế nào. Quản gia đáp: “Ông chủ đang nằm ở phòng đặc biệt của bệnh viện trung tâm thành phố. Tối qua may mà xe cấp cứu đến kịp thời cho nên ông chủ đã qua cơn nguy kịch”.
Thiên Hạ gật đầu rồi đi về phía tủ quần áo chọn bộ màu vàng lúa để mặc đi thăm ông Khởi Thước. Đột nhiên như sực nhớ ra điều gì, cô liền quay lại hỏi: “Mọi người làm sao lại vào nhà được? Đám nhà báo trước cửa đâu?”
“Nghe nói là anh Châu Cẩn Du đã cấm họ không được làm phiền cô chủ và ông chủ. Đám nhà báo đợi ở cửa nhà mình và bệnh viện đều đã đi rồi”.
Châu Cẩn Du… lại là anh ấy. Hết lần này đến lần khác cứu cô khỏi nguy nan. Nếu như cô cầu xin anh ấy thì sự việc này càng dễ dàng giải quyết hơn, nhưng cô không thể trả được ân tình mà anh dành cho