
Tác giả: Vitamin ABC
Ngày cập nhật: 04:34 22/12/2015
Lượt xem: 1341292
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1292 lượt.
nhạc xập xình, gật đầu như bổ củi: “Tốt tốt, vậy anh lái xe cẩn thận nhé.”
Rốt cuộc cũng được thoải mái cả đêm, thật sướng muốn phát điên!
(Điều chêm vào thứ nhất: Quan Ứng Thư tắt điện thoại di động xong cảm thấy hơi nghi ngờ, hôm nay anh nghe thư ký nói rằng các nhân viên mới tới bộ phận hàng hoá đều được nhận công việc, không nhịn được lập tức gọi điện thoại hỏi thăm cô… Chiếc điện thoại bị vứt ra thật xa, thư kí đứng bên ngoài nghe tiếng mà toát mồ hôi lạnh. = = Đây là lời tác giả ạ)…
Trúc Diệp vừa lau tóc vừa không ngừng ngó nghiêng: “Nhà các người so với nhà tôi còn lớn hơn nhiều, cho dù có phải chứa 10 xe trượt tuyết cũng không thành vấn đề.”
Tôi bị ý tưởng của cô bạn doạ hết hồn: “Này, đó không phải là nhà của tớ, người ta không biết, nhưng cậu thì biết rõ ràng còn gì?”
“Ôi chao, dù gì các người cũng đã mặc áo cưới chào hỏi họ hàng, chồng cậu cũng đẹp trai tao nhã, nhà cửa sang trọng. Nhìn thế nào cũng ra long phượng trùng phùng.”
…
“Tớ từng đánh giá rất cao về anh ta đúng không?” Tôi trầm mặc nói.
“Nhưng anh ta lại có phần kiêu ngạo, tính đến thời điểm này còn thêm sự háo sắc.” Cô ấy nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
… %>__<)o
Khuynh thành chi hợp . . .
Trúc Diệp vẫn nhớ kĩ ảnh kết hôn, tôi cũng đành phải lấy cho cô ấy xem.
“Chúng tớ chỉ làm chứng, không có hôn lễ cùng ảnh cưới…”
Cô ấy im lặng một lát rồi nói: “Vậy đem giấy chứng nhận kết hôn cho tớ xem đi?”
“… Cậu xác định? Cậu cũng biết ảnh đăng kí nếu không phải xấu như ma thì cũng giống tội phạm đang bị cải tạo…”
“Alo , Lý đại soái, là tôi, Mạc Nhan Hinh.”
“A, chị dâu? Đợi chút, em xem mặt trời có phải mọc đằng tây không…”
“… Có lẽ mặt trời hiện tại đúng là đang ở phía tây… Tôi tìm cậu muốn cậu giúp việc này.”
Tiếng nói của anh ta đứng đắn hẳn lên : “Không chỉ một việc, cho dù là lên núi đao xuống chảo dầu, em nguyện đi theo làm tùy tùng để cống hiến sức lực cho chị.” Đứng đắn không bình thường.
Anh ta luôn luôn bẻm mép như vậy, tôi cảm thấy cùng Trúc Diệp phải chuẩn tư thế hào hùng, vạn dặm khói thuốc súng.
“Tôi có một người bạn gái đến đây chơi, nhưng tôi lại không biết rõ nơi đây, cậu có thể làm hướng dẫn du lịch mang chúng tôi đi nhà hàng ăn không? Cô ấy muốn ăn ốc nhồi…”
Đối với bạn Quan Ứng Thư, tôi luôn có cảm giác kì lạ, nên theo bản năng khách khí có lễ.
Chỉ nghe thấy anh ta tuyên bố: “Chị tìm đúng người rồi đấy, chờ em nửa giờ.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Sao? Gọi điện thoại cho ai?” Cô ấy vừa sấy tóc vừa liếc nhìn tôi, giống như tôi vừa làm gì đó mờ ám. Tôi bị xem sợ hãi: “Còn không phải là vì cậu sao, gọi điện thoại nghiêm túc bảo Phan An* đến chở chúng ta đi ăn ốc nhồi bảo bối của cậu!”
Cô ấy nghe xong liền nhảy dựng lên: “Sao cậu không nói sớm?” Lại một trận gió quét qua phòng.
Lúc đi ra đã biến thành bộ dáng yểu điệu thướt tha, một cái thắt lưng cũ quấn quanh chiếc váy tầng màu lam làm bằng tơ lụa, cả người như một đóa hoa màu xanh quyến rũ. Hơn nữa làn da trắng nõn, dáng người khiến người ta xịt máu mũi, cổ áo mở rất thấp…
“Cậu có ý đồ rõ ràng như vậy, không sợ có vẻ không rụt rè sao?” Tôi ghen tị oán niệm hận…
“A? Tớ thực rõ ràng sao? Tớ rõ ràng là thiên sinh lệ chất.” Cười đến đàng hoàng.
Tôi nhất thời cảm thấy có yêu tinh thế này, Lý Quân Thành chỉ sợ là chạy trời không khỏi nắng .
Quả nhiên giây đầu tiên khi Lý Quân Thành bước xuống xe mắt đã nhìn thấy đóa hoa bên cạnh tôi.
Tôi thấy rõ trong mắt anh ta tràn ngập màu xanh, như là ngọn lửa, lại như là hải dương…
“Chị dâu, chị quả thật không tốt, chị không phải nói là hồng nhan họa thủy sao? Em xem thường, ánh mắt của chị quả nhiên không đáng tin.” Anh ta chặt chẽ nhìn chằm chằm cô ấy. Miệng lại phun không phải ngà voi. (không phun ra ngà voi: Người ta thường nói miệng chó thường không phun ra ngà voi, ở đây ngà voi là chỉ những điều tốt đẹp.)
Trúc Diệp giận sôi người, cô ấy tuy rằng luôn luôn háo sắc, nhưng người to nhất luôn là bản thân, làm sao có thể tha thứ cho kẻ khinh thường sắc đẹp của cô ấy chứ.
Cô ấy xưa nay cũng không phải kẻ dễ bắt nạt: “Đúng vậy, cậu ấy mắt có tật, nếu không, làm sao có thể hình dung con quỷ đói Châu Phi là khuynh quốc khuynh thành hả?”
Lý Quân Thành ghét nhất bị người ta nói bộ dạng gầy, già mồm phải nói là cơ bắp giấu trong quần áo. Tôi chưa thấy qua, cũng không muốn hỏi. Còn có làn da màu lúa mạch của anh ta, hấp dẫn một tá ong bướm hoang dã, càng làm anh ta đắc ý.
Hai người không ai nhường ai kẻ nói người đáp, tôi nhất thời không biết nói gì.
“Không đi ăn nấu nhồi sao?” Tôi yếu ớt mở miệng.
“Đi, sao lại không đi? Tớ sẽ bị một người Giáp qua đường đến từ Châu Phi làm hỏng khẩu vị chắc?” Cô ấy cố ý nhấn mạnh vào từ Châu Phi, làm Lý Quân Thành tức giận đến thổi râu trừng mắt.
Tôi lúc đầu còn thấy vui, dần dần lại lực bất tòng tâm .
Thường xuyên nhắc nhở hai đứa trẻ ngây thơ đang đấu võ mồm rằng vẫn còn người xem là tôi đây, để bọn họ dừng lại một chút.
Đợi đến