Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đẳng Cấp Quý Cô

Đẳng Cấp Quý Cô

Tác giả: Hoa Thanh Thần

Ngày cập nhật: 03:16 22/12/2015

Lượt xem: 134708

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/708 lượt.

cảm giác an toàn ư?”
Hiểu Khiết buồn bã, khổ sở cười nhạt: “Hiện tại có lẽ là vậy.”
Thang Tuấn dò hỏi: “Sao vậy? Cao Tử Tề bắt nạt cô?” Anh dịu dàng, hy vọng cô sẽ thổ lộ nguyên nhân thật với mình.
“Tử Tề...” Hiểu Khiết nhìn ánh mắt Thang Tuấn, mở miệng định nói nhưng cuối cùng lại quyết định che giấu. Cô lẩn tránh ánh mắt anh, lắc đầu nói dối: “Tử Tề bị sốt, không đến đây được, một mình tôi ở một nơi xa lạ nên hơi lo lắng.”
Thang Tuấn biết cô chưa thể mở lòng, thoáng thất vọng, nhưng lập tức anh lại lấy lại tinh thần, bật cười: “Sao phải lo? Ở Thượng Hải rõ ràng còn có tôi mà.” Anh cố tình chỉ vào thỏ Peter, “Chẳng lẽ tôi không tặng cô Peter Rabit mà cô không coi tôi là bạn?”
Hiểu Khiết gạt đi: “Ai bảo thế? Anh và Giai Nghi đều là anh chị em tốt của tôi, quan trọng hơn cả bạn. Mặc dù anh hay thiếu nghiêm túc, lại suốt ngày lừa tôi mời phải mời cơm anh, nhưng cảm ơn anh đã luôn ở bên tôi.”
Thang Tuấn nhìn Hiểu Khiết, nửa đùa nửa thật: “Có mà cô cứ như quả bóng rắc rối ấy. Mà kỳ lạ thật, sao tôi cứ suốt ngày đụng phải cô nhỉ. Nếu cô không phiền toái thế thì tôi chẳng cần phải lo lắng rồi.”
Ánh mắt chằm chằm như muốn thiêu đốt của Thang Tuấn khiến Hiểu Khiết bối rối.
Thang Tuấn lại nói: “Ở Anh cứu cô bị rơi xuống nước chỉ là ngẫu nhiên. Gặp nhau ở Đài Loan chỉ là tình cờ. Gặp nhau ở Thượng Hải thì là duyên phận. Thực ra có một việc tôi không biết phải nói với cô thế nào.” Anh nhìn Hiểu Khiết, hạ quyết tâm, “Tôi còn một thân phận khác.”
Hiểu Khiết nhìn Thang Tuấn, chờ đợi câu trả lời của anh.
“Thực ra tôi là...” Thang Tuấn đang tính khai thật mình là Tom thì điện thoại trong phòng đổ chuông, rất không đúng lúc ngắt lời anh.
“Liệu có phải điện thoại của Hoàng Hải gọi đến không?” Hiểu Khiết lo lắng.
Thang Tuấn thở dài, hơi nản nhắc: “Cô nghe điện thoại trước đi!”
Hiểu Khiết nhấc điện thoại lên, giọng cô nhanh chóng trở nên lạnh lùng, “Ồ, Tử Tề à. Em đến rồi, bây giờ đang họp, cứ thế đã nhé.”
Cô cúp máy, lập tức trở nên rầu rĩ.
Thang Tuấn hỏi: “Không sao chứ?”
Hiểu Khiết cố gắng mỉm cười, “Không sao, lúc nãy anh định nói gì?”
Thang Tuấn thấy thần sắc không tốt của cô, đành nuốt lời thú nhận: “Lần sau đi! Bây giờ chuẩn bị tài liệu cho buổi họp ngày mai đã, tôi gửi bản vẽ các mặt bằng rồi đấy.”
Hiểu Khiết gật đầu, khởi động máy tính, chuẩn bị sẵn sàng.
Thang Tuấn lại gần, đặt tay lên tay cô điều khiển con chuột, khoảng cách giữa hai người rất gần. Hiểu Khiết nhìn bàn tay Thang Tuấn nắm chặt bàn tay mình, lại ngước mắt lên nhìn anh, người đàn ông này đang rất chăm chú xử lý tài liệu, dường như lúc làm việc anh trở thành một người khác, hoàn toàn không giống với vẻ nhởn nhơ, lôi thôi lếch thếch thường ngày.
Một lúc lâu sau, mọi việc coi như đã hoàn thành.
Ý tưởng lớn gặp nhau, hai người họ cùng chạy ra bến Thượng Hải thưởng ngoạn cảnh đêm. Vai kề vai bên nhau, mỗi người một lon bia, bên cạnh đã vứt lỏng chỏng nhiều lon rỗng.
Hiểu Khiết uống một ngụm lớn, có vẻ ngà ngà say, lòng đầy thỏa mãn, “May mà kịp xong việc trước khi tháp truyền hình Đông Phương Minh Châu tắt đèn, nếu không sẽ không ngắm được cảnh đêm lung linh thế này!”
“Đừng ngốc thế! Tháp Đông Phương Minh Châu tối nào chả bật đèn, hôm nay không được thì ngày mai!”
Hiểu Khiết cố ý nói: “Có những điều chúng ta càng cho là đương nhiên, càng không cần để ý tới, thì hóa ra lại hoàn toàn không phải vậy.” Khung cảnh rực rỡ bên dòng sông cuồn cuộn khều ra nỗi buồn trong mắt cô.
Thang Tuấn lén nhìn, biết cô đang nói về Tử Tề nên cũng không nhiều lời.
Đột nhiên Hiểu Khiết nói: “Anh đã thích ai chưa?”
Thang Tuấn cười, thẳng thắn đáp: “Rồi.”
Cũng đã chếnh choáng, Hiểu Khiết không nhận ra tâm trạng của Thang Tuấn, cứ nói theo ý mình: “Đã thích một người rồi nếu phải chia tay, thường thì rất đau khổ đúng không?”
“Chúng tôi còn chưa thực sự bên nhau, cho nên cũng chẳng tính là đã chia tay.”
Hiểu Khiết ngẩng đầu lên, tò mò: “Tại sao anh không tỏ tình với cô ấy.”
Thang Tuấn cười khổ: “Cả thế giới đều biết là tôi thích cô ấy.”
“Chà, cô ấy ngốc thế, khổ thân anh, mệt mỏi lắm đúng không?” Hiểu Khiết cảm thông.
Thang Tuấn gật đầu: “Tôi rất khổ tâm, bởi vì tôi biết cô ấy bây giờ đang rất đau buồn.”
“Thích một người sao lại mệt vậy. Thích một người rốt cuộc là tốt hay không tốt? Tại sao lại có thể khiến một người vốn rất độc lập bỗng trở nên vô dụng thế này, mất hết khả năng sống tự lập? Tôi ghét cảm giác này. Trước đây khi chỉ có một mình, rõ ràng tôi sống rất tốt, nhưng sau khi thích một người lại bỗng trở nên sầu muộn.” Hiểu Khiết tự trào, “Quả nhiên giàu lên thì dễ, nghèo đi mới khó.” Cô lại uống một ngụm lớn.
Thang Tuấn cười: “Em say rồi.”
“Vậy hả? Thế sao tim tôi vẫn đau thế này?” Cô ra sức đập vào ngực.
Thang Tuấn nắm lấy tay cô, “Đừng như thế nữa. Thấy em thế này anh rất đau đớn.”
Hiểu Khiết đưa ngón tay trỏ khua khua trước mặt Thang Tuấn, cười: “Anh mới say rồi, tôi đâu đập vào ngực anh, sao anh lại đau?” Cô uống thêm một ngụm, quệt tay lau miệng, nhìn lon bi