
Tác giả: Hoa Thanh Thần
Ngày cập nhật: 03:16 22/12/2015
Lượt xem: 134723
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/723 lượt.
trò gì vậy hả?” Hiểu Khiết chẳng trông thấy gì.
Doug hét lên: “Trời ơi! Con gián to quá! Tốt nhất là cô đừng nhìn, đáng sợ lắm.” Anh vừa nói, vừa hất cằm ra phía cửa, “Con gián thối tha, mau cút đi, mau cút đi.”
Hiểu Khiết bất giác giãy giụa muốn hất tay Doug ra.
Thang Tuấn biết ý, lập tức chạy biến.
Doug thở phào khi cánh cửa khép lại, Thang Tuấn đã thuận lợi rời đi, “Cuối cùng nó cũng cút đi rồi.”
Doug vừa buông tay ra, Hiểu Khiết lập tức truy hỏi: “Tom, anh kỳ quặc thật đấy.”
Doug ra vẻ như không có chuyện gì, ngáp một cái rõ to, vươn vai, “Muộn quá rồi, tôi mệt lắm, cô cũng đi nghỉ sớm đi.”
Doug nhanh chân chuồn về phòng mình.
Hiểu Khiết chẳng hiểu mô tê gì, định rót cho mình ly nước, thì phát hiện ra trên bàn ăn đang có hai ly.
Cô cầm nước lên mà đầy thắc mắc.
Doug vào đến phòng, vuốt ngực nhẹ nhõm. Điện thoại của anh đổ chuông, anh nhấc máy bực bội: “Ngài Thang à, yên tâm đi, tôi đã về phòng và nằm lên giường rồi, Hiểu Khiết chưa phát hiện ra anh đâu!”
Đầu dây bên kia, Thang Tuấn cũng bớt lo, “Lúc nãy đúng là quá nguy hiểm. Tôi đã gửi cho anh những bức ảnh mà trước kia từng gửi cho Hiểu Khiết, ngày mai anh cứ theo đó mà dẫn cô ấy đi, sẽ không vấn đề gì đâu. Nhớ check mail nhé, chúc ngủ ngon.”
Doug cúp máy, sao số anh đen thế không biết.
Ngày hôm sau, Doug theo những địa điểm trong ảnh, bắt đầu dẫn Hiểu Khiết lang thang khắp London. Thang Tuấn đeo một chiếc kính râm, đội mũ, trông như ăn trộm bám theo hai người.
Họ bước sóng vai, Hiểu Khiết chỉ chiếc cầu tháp London, quay sang nói gì với Doug.
Thang Tuấn đứng cuối phố mà vô cùng ghen tỵ, “Cái tên Doug, cố tình đứng gần thế là sao?”
Chợt, Doug quay lại lén vẫy tay trêu ngươi Thang Tuấn, khiến cho anh chỉ muốn xông ra đánh cho tên đó một trận.
Hiểu Khiết vui vẻ lôi thỏ Peter thập thò trong ba lô ra. Cô đặt chú ta lên trên đầu, tạo dáng như cùng cố đỡ chiếc cầu đằng xa.
Doug mỉm cười, chụp ảnh cho cô. Doug giơ ngón tay cái lên với Hiểu Khiết, cả hai cười nói vui vẻ đi tiếp.
Điểm đến thứ hai là đại giáo đường Westminster, Hiểu Khiết nhìn công trình hùng vĩ ấy mà không ngớt lời trầm trồ.
Doug thản nhiên pose với thỏ Peter, Hiểu Khiết mỉm cười, chụp cho Doug một kiểu. Thang Tuấn ẩn nấp vừa ghen tỵ vừa ngưỡng mộ.
Hiểu Khiết đang xem lại những bức ảnh vừa chụp xong, điện thoại của Doug có tin nhắn, anh mở ra, người gửi là Thang Tuấn, nội dung: Đừng có sàm sỡ cô ấy! Bỏ cái tay ra!
Doug nhếch mép ranh mãnh, liếc Thang Tuấn rồi khoác hẳn tay lên vai Hiểu Khiết, cố tình tỏ ra thân mật.
Hiểu Khiết nhìn Doug một cách kỳ quặc.
“Đi thôi, chúng ta đến điểm tiếp theo!” Doug thản nhiên vẫy tay tạm biệt, trêu tức Thang Tuấn.
Thang Tuấn tức lắm, “Tại sao mình lại đi tìm tên Doug lăng nhăng kia để nhờ vả chứ? Khó khăn lắm Hiểu Khiết mới thoát khỏi bàn tay Cao Tử Tề, bây giờ dê lại chui vào miệng hổ!”
Điểm đến thứ ba là công viên Hyde Park. Hiểu Khiết hồi hộp ngồi trên lưng ngựa, cô cho thỏ Peter ngồi phía trước, nghiêng đầu mỉm cười rạng rỡ.
Thang Tuấn ngồi trên băng ghế bên cạnh, lấy một tờ báo che ngang mặt, lén lút nhìn hai người kia đang vô cùng vui vẻ. Anh cố gắng kìm lòng ghen tức mà bất giác vo tròn tờ báo.
Tiếp đó, điểm đến thứ tư là vòng quay Piccaddily, sau khi chụp ảnh vui vẻ, họ lại cùng nhau ngồi lên chiếc xe bus hai tầng màu đỏ, đi khắp các con phố London, thưởng ngoạn cảnh đêm lung linh có một không hai.
Chẳng biết tự lúc nào, hai người đã đến cửa hàng tạp hóa nơi Hiểu Khiết và Thang Tuấn từng đi qua, cô bất giác nhớ lại lần bước vào cửa hàng nhỏ ấy.
Đang nghĩ, chợt thấy Doug chỉ vào những chú thỏ Peter trong tủ kính, “Mấy con này giống hệt của cô, có điều con thỏ của cô trông đặc biệt hơn.”
Doug không nhận ra thỏ Peter trong tay cô? Điều này khiến Hiểu Khiết lấy làm lạ.
Cô mở miệng: “Đây là thỏ Peter anh tặng tôi, nó được sản xuất với số lượng hạn chế, đương nhiên phải khác rồi.”
Doug chợt sựng lại, nhận ra mình vừa nói hớ, vội chuyển chủ đề. Anh giơ máy ảnh lên, chụp cho Hiểu Khiết và chú thỏ trên tay cô cùng những con thỏ bông trong tủ kính.
“Đương nhiên tôi biết, tôi phải đi rất nhiều nơi mới mua được mà. OK, giờ dẫn cô đến một nơi, ăn món kem ngon nhất ở nước Anh, anh bạn thân của tôi giới thiệu đấy. Let’s go!” Doug nhanh chóng kéo Hiểu Khiết rời khỏi đây.
Từ đằng xa, Thang Tuấn chỉ biết nghiến răng.
Doug và Hiểu Khiết ra đại lộ, cô nhớ trước đây Thang Tuấn cũng từng đưa mình tới đây. Lúc đó anh mua hai chiếc kem, còn nói: “Tôi biết thời tiết rất lạnh, nhưng kem ở cửa hàng này là ngon nhất nước Anh, không thể không thưởng thức.”
Doug vui vẻ chỉ vào cửa hàng kem, hớn hở: “Chính là cửa hàng này, trông bình thường thế thôi nhưng ăn ngon lắm!” Rất tự nhiên, anh cầm tay Hiểu Khiết, kéo cô vào trong.
Hiểu Khiết bất ngờ, nhưng hơi ngại nếu rút tay ra, đành mặc kệ.
Chỉ có Thang Tuấn là trợn tròn mắt, tức giận chửi thề: “Shit! Tên Doug chết tiệt kia đang làm trò gì? Không thể tin vào hắn mà!”
Hiểu Khiết và Doug ngồi trên ghế đá công viên, cô ôm