The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đáng Tiếc Không Phải Anh

Đáng Tiếc Không Phải Anh

Tác giả: Diệp Tử

Ngày cập nhật: 04:11 22/12/2015

Lượt xem: 1341178

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1178 lượt.

, tiếp tục nói “Nếu bị bệnh sẽ không có ai làm bảng tin”
Tôi mới vì câu trước anh nói còn cảm động rơi nước mắt, đã nghe câu sau hận không thể đạp mạnh đôi chân anh, hung hăng trừng mắt một cái, im lặng vài giây, ổn định tâm tình “Yên tâm, tuyệt đối không làm hỏng đại sự ”. Trước mắt thời gian không thành vấn đề, chất lượng thế nào còn tuỳ thuộc tâm tình bổn cô nương.
Trịnh trọng cáo từ, tôi nhẹ nhàng vuốt mái tóc ướt, tương lai còn dài, sẽ không phải mỗi lần gặp đều để anh ta chiếm thế thượng phong, ba mươi năm phong thủy còn có luân phiên chuyển dời nữa là.
Bước chân lên tầng, dường như cảm nhận có một đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm mình cuối hành lang, nghiêng người nhìn lại, không thấy ai, thần kinh đúng có vấn đề, tôi thầm mắng mình quá nhạy cảm đa nghi.
Cái trường đại học này mang danh niên hiệu đến trăm năm cũng chả có gì đặc biệt, may có đủ nước ấm cung cấp cho học sinh, đây cũng là niềm an ủi duy nhất chúng tôi có. Vội vàng vọt vào tắm nước nóng, cởi hết đống quần áo ướt sũng ngâm trong chậu rửa mặt, mùi bột giặt hăng hắc xông lên mũi khiến tôi chịu không nổi hắt hơi liên tiếp vài cái, nghĩ đến lời nói của Hướng Huy, tôi lập tức trở về phòng nốc cạn cốc nước sôi.
“Cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên, tôi thuận miệng nói: “Cửa không khóa đâu, tự đẩy vào đi.”
Vừa lên tiếng cánh cửa liền bị đẩy ra, một bóng dáng cao gầy tựa vào cửa, hai tay khoanh lại trước ngực, vừa bỏ kính sát tròng ra, thị lực của tôi hiện tại không có cách nào phân biệt được diện mạo người trước mặt, Ngay cả Chu Xuân đứng đó tôi chưa chắc đã nhận ra, đừng nói là người không quen.
“Xin hỏi ai là Diệp Tử?” Âm thanh biếng nhác, mang chút mềm mại dáng yêu mê hoặc, rất điển hình phong thái con gái Thượng Hải.
Tìm tôi? Tôi nheo mắt đánh giá cô, xinh đẹp tươi trẻ, đôi môi hồng đào đang mỉm cười, khuôn mặt trái xoan điển cố, lại thêm mái tóc vàng xán lạn, trông cũng không quá khó chịu.
Vấn đề là tôi cũng không biết cô ấy.
“Là tôi”, tôi bước lên phía trước.
Cùng lúc, cô ấy dường như cũng nhìn tôi từ đầu đến chân, nhìn xong còn khinh miệt nói một câu. “Trông cũng chả có gì đặc biệt”
Chuyện gì thế ? Tôi đã đắc tội với chủ nhân lời nói này à, ngay bản thân mình cũng không biết rõ.
“Cô có chuyện cần nói với tôi ?” Thầm nghĩ trong lòng, có gì mau nói,
có rắm mau phóng.
“Không phải tôi tìm cô, là một người khác, tôi chỉ nhận được ủy thác, muốn cô đi một chuyến nói chuyện” Cô nàng thẳng thắn không kiêng kị
Tôi nhìn cô ta một cái “Tôi không biết cô, chắc hẳn cũng không biết bạn của cô”
“Không biết ? Chẳng lẽ sợ tôi sẽ ăn thịt cô ?” Hay thật, đây là lần thứ 2 trong ngày lĩnh hội hai kế khích tướng.
Căn nhà đã bé nhỏ, Chu Xuân lại còn phi từ trên giường xuống “Ầm” một cái đến cạnh tôi, kéo tay tôi, tiếp cho tôi thêm sự can đảm
“Tôi nghĩ tôi không có nghĩa vụ cũng như không có trách nhiệm cùng một người lạ đi trong ngày mưa lớn” Không thèm cãi lý với cô ta, quần áo tôi còn đang ngâm, không rỗi hơi quản nhiểu việc như vậy.
“Cô một chút cũng không tò mò sao?” Khóe miệng cô ta hơi nhếch lên lại càng tăng thêm vẻ khả nghi
Bản tính tò mò ai chẳng có, tôi còn đặc biệt mạnh mẽ, bất quá cũng là muốn hoàn cảnh này được phân tích cụ thể. Tuy vậy kẻ địch này tôi không rõ tình hình, vẫn là ít tiếp túc là kế sách tốt nhất.
Đúng lúc này, đèn phòng đột nhiên “phụt” vụt tắt, mượn ánh điện hành lang, miễn cưỡng nhìn đồng rồ, kim giờ đã điểm 23 giờ đúng, tiếng bác quản lý kí túc xá vang vọng “Tắt đèn, tất cả trở về ngủ. Không được nói chuyện, không cảnh cáo thêm”
Cô nàng tóc vàng ngạo mạn lắc lắc mông đít liền đi, ra đến cửa còn ném lại mấy từ cho tôi “Ngày mai tôi lại tới tìm”
Tôi băn khoăn nhìn bóng lưng cô ta khuất dần, thế nào cũng không nhớ được mình và cô ta đã từng gặp nhau. “Diệp Tử, cô nàng hung dữ kia, thế nào cậu lại quen với cô ta ? ” Chu Xuân thở dài, vỗ nhẹ vai tôi.
“Bây giờ tớ đã biết tớ không đụng vào rắc rối, rắc rối còn tự mình tìm tới cửa.” tôi giật bắn người, “A, quần áo của tôi còn ngâm,” vọt tới phòng rửa mặt, Chu Xuân vèo một cái lao đến bên tôi, thần bí cười hì hì bên tai lải nhải, “Có lẽ không phải chuyện xấu, cậu đừng lo lắng.”
Còn có chuyện tốt nào như vậy sao, Chu Xuân bị người ta nói sắt thép, quả thực không sai.
“Diệp Tử, tớ mua vé xe lửa đêm nay rồi, buổi sáng hôm sau là tới Thượng Hải, cậu tới đón tớ đi.” Nhận điện thoại của Uông Nhiên, đám mây mù của ngày hôm nay lập tức tiêu tan.
Buổi sáng hôm sau ở Thượng Hải, tôi tay chân luống cuống, sắp xếp thời khóa biểu cho kế hoạch dài hạn của lớp học tiếng Anh, nơi mà có vị Giáo sư Tưởng lớn tuổi có thể thực sự thu phục được Chu Xuân






Tình yêu chưa đến, những tháng ngày được vô tư, những đau khổ nhất là gì, là những bài kiểm tra và điểm số.
Nhìn lại quãng thời gian áp lực đó vẫn thấy chỉ là chuyện nhỏ
Mặc dù lạc trong đám đông ồn ào, nhưng liếc mắt nhìn một cái là tôi liền nhận ra Uông Nhiên. So với năm năm trước đây, cô ấy không tha