
Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo
Tác giả: Tiêu Bạch Luyện
Ngày cập nhật: 03:09 22/12/2015
Lượt xem: 1341004
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1004 lượt.
ào đó Trần Lê cậu tìm được bạn trai cố định, hãy trở lại quan tâm việc chung thân đại sự của tớ."
Trần Lê nghẹn lời, hừ hai tiếng liền quay đầu đi. Lại ở lại Đại Lý ba ngày, ba ngày này Tô Ca không còn hứng thú du sơn ngoạn thủy, cả ngày liền nhốt mình trong khách sạn ăn no liền ngủ,ngủ đủ liền ăn.
Rất nhanh kết quả điều tra sự kiện bắt cóc kia liền có. Hai kẻ kia đều là người trong một tổ chức buôn bán nội tạng người, từ hai người bọn họ điều tra ra, một đường dây lớn đường dây buôn bán nội tạng người ẩn náu ở Đại Lý đều được đưa ra ánh sáng. Tổ chức này đã thực hiện tổng cộng 37 vụ mua bán nội tạng người, mà người cầm đầu thực sự phía sau lại là một cán bộ ở thành ủy, vụ án này kinh động cả Đại Lý rồi.
Những việc này Tô Ca đều nghe được từ miệng Trần Lê, bản thân cô cơ bản là không quan tâm,mấy ngày nay ý nghĩ trong đầu tất cả đều là người đàn ông thần bí Tần Mặc Nhiên kia. Bác sĩ Tô vò đầu âm thầm nghĩ, xem ra trở về liền nói với mẹ già sắp xếp cho cô đi xem mắt thôi.
Ngày thứ tư,sau khi nhận được khen thưởng " Công dân danh dự Đại Lý" từ tay đội trưởng đội cảnh sát kia, Tô ca liền thu thập hành lý cùng Trần Lê ngồi chuyến bay cuối quay về Dương Châu. Dọc đường đi Trần Lê đều nói lần này Tô Ca giống như là lập quân công cái gì gì đó, Tô Ca cơ bản là không nghe lọt, lên máy bay liền ngủ.
Cô nằm mơ một giấc mơ, trong mơ người đàn ông tên Tần Mặc Nhiên kia cả người đầy máu nằm trên đất, sau cùng miệng vẫn thì thào cái gì đó. Tô Ca ghé sát vào nghe, mới phát hiện lời anh ta nói chính là:
"Sau khi hoàn thành... lấy em... Chờ..."
Vừa tỉnh ngủ thì liền tới nới, lúc về tới nhà mẹ Tô vẫn đang nấu canh. Nhìn thấy Tô Ca vào cửa liền xông lên sau đó ôm thật chặt, trong miệng vẫn luôn nói: "Con gái, mẹ nhớ con muốn chết đi được!"
Tô Ca nở nụ cười, cô nghĩ vẫn là ở nhà là tốt nhất, cứ như thế tìm một người đàn ông, an phận cùng nhau sống thật tốt đi. Người đàn ông tên Tần Mặc Nhiên kia, coi như là cuộc gặp gỡ kì là ngoài ý muốn khi đi du lịch đi.
Sau khi cực kì tự nhiên nói với mẹ Tô ý nghĩ muốn tìm một người đàn ông xem mắt,chưa tới một phút đồng hồ Tô Ca liền hối hận rồi.
Mẹ Tô lôi kéo tay Tô Ca, dáng vẻ lệ tuôn nào nói: "Con gái, cuối cùng còn cũng trưởng thành rồi" ánh mắt nhìn cô một hồi, sau đó bỏ qua cô chạy đi gọi điện cho những người bạn già muốn lấy ảnh chụp.
Tô Ca vỗ trán than nhẹ, mẹ già không ra tay thì thôi, vừa ra tay có thể đem tất cả thanh niên tài tuấn toàn thành Dương Châu mang tới rồi. Ma xui quỷ khiến, Tô Ca hô tô một tiếng với mẹ già "Không phải quân nhân không lấy!" Quân nhân, chắc là gần nhất với Tần Mặc Nhiên nhỉ? Trên người bọn họ đều có một loại phẩm chất đặc biệt, ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh, không, Tần Mặc Nhiên còn cường thế hơn quân nhân. Tô Ca nhếch miệng, bắt đầu chờ mong với những cuộc xem mắt sắp tới.
Hôm nay tâm trạng của Tô Ca cũng giống như thời tiết hôm nay, cực kì rạng rỡ.11 rưỡi tan làm cô chạy ngay tới phòng thay đồ thay quần áp buổi sáng đặc biệt chọn lựa. Trên người là váy tơ lụa dài màu xanh nhạt, vạt áo thêu dây hoa leo màu trắng, hết sức tươi mát lịch sự tao nhã.
Khi bắt taxi tới quán trà Tư Nguyên, đối tượng xem mắt hôm nay đã đến ròi, một thân quân trang thắng thắn, mặt mày kiên nghị. Dáng vẻ quân nhân cực kỳ nghiêm túc. Tô ca nhớ lại trong đầu một lượt tư liệu tóm tắt của anh ta.
Mục Dung Cẩm, năm nay 30 tuổi,trung tá lục quân. Gia thế không tầm thường, cha là tham mưu trưởng quân khu Nam Kinh, mẹ là chủ nhiệm hội phụ nữ. Diện mạo anh tuấn, đối xử tốt với mọi người.Có thể nói là đối tượng có điều kiện tốt nhất trong một đống những đối tượng xem mắt mà mẹ Tô tìm tới. Cho nên mới sắp xếp là người gặp mặt đầu tiên, để cho Tô Ca có một khởi đầu tốt đẹp.
Tô Ca kéo ghế ngồi xuống, trên mặt nở nụ cười nhẹ nhàng.
"Thật xin lỗi tôi tới muộn." Tô Ca khách sáo nói, thực tế lúc cô mới bước vào quán, Mục Dung Cẩm chẳng qua chỉ mới đến mà thôi.
Tô Ca mỉm cười gật đầu,trong lòng nói thầm,người nay không phải là chủ nghĩa đàn ông mạnh quá chứ ~ hoàn toàn không hề hỏi cô muốn ăn gì. Hoặc có thể là làm trung tá đã lâu thói quen ra lệnh rồi. Tô Ca lắc đầu, đồ ăn gì đó cũng không cần quan tâm nữa. Dù sao hôm nay tới xem mắt, chính là nhìn người cũng không phải là đồ ăn.
Tô Ca cố gắng mỉm cười nhẹ nhàng, cố gắng điều chỉnh cuộc nói chuyện về chủ đề xem mắt.
"Đây là lần đầu tiên anh Mục đi xem mắt?"
"Đúng vậy, không có cách nào, mẹ tôi giục nhiều quá"
Trong lòng Tô Ca âm thầm lau mồ hôi, người ta là bị bức bất đắc dĩ mới tới xem mắt, còn cô là chính mình chủ động yêu cầu với mẹ già. Sự chênh lệch này cũng không tránh khỏi quá xa.
"Cô Tô , thật ngại quá, tôi muốn cởi giầy"
Tô Ca ngạc nhiên,lúc này thức ăn đều dần dần được mang lên, thế mà anh ta lại muốn cởi giầy? Anh ta đang làm gì vậy? Ở quán Nhật sao?
"Anh cứ tự nhiên" nụ cười của Tô Ca đã có chút cứng ngắc. Mục Dung Cẩm nghe vậy, cực kì nhanh nhẹn bỏ giày dưới chân ra, nhất thời một luồng