Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đánh Cắp Tình Yêu

Đánh Cắp Tình Yêu

Tác giả: Tuyết Mặc

Ngày cập nhật: 04:23 22/12/2015

Lượt xem: 134474

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/474 lượt.

o một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo. Cạo xong, thổi mạnh một cái, bọt trắng dần dần rút đi, khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ lại hiện ra ở trước mắt cô, làm cho tim cô đập dữ dội, lại có cảm giác hít thở không thông, thì ra, nhìn quá gần vào anh, cũng là một loại tra tấn.
Thời gian buổi sáng tốt đẹp, trong lúc hai người nào đó ái muội, đã lặng lẽ trôi qua.
Ăn xong bữa sáng, hai người sửa sang lại, rồi mới bước ra khỏi cửa.
Giản Tình định chuẩn bị bắt xe buýt đi làm, nên muốn đi trước anh, như vậy vừa tiện vừa không cần né tránh. Nhưng xuống dưới lầu đã thấy anh mở cửa xe, sau đó mặt không thay đổi ngồi ở bên trong, chờ cô đi bước tiếp theo. Giản Tình do dự, nếu mình thật sự ra ngoài bắt xe buýt, chắc chắn anh sẽ rất tức giận! Không ngần ngại bao lâu, cô liền đi tới cửa xe, tự mình cầm điều khiển mở xe rồi ngồi xuống, cô không muốn anh vì một việc nhỏ mà tức giận.
Phương Khiêm nguyên bản mặt không chút thay đổi, sau khi nhìn thấy cô ngoan ngoãn ngồi lên mới nhợt nhạt khẽ cười rồi khởi động xe.
Bởi vì lúc trước hai người đã phí rất nhiều thời gian ở nhà, cho nên sau khi ra ngoài, để vượt qua dòng xe cộ tấp nập, Phương Khiêm lái xe xuyên qua như đang ở trong cuộc đua. Kỹ thuật điều khiển hoàn mỹ làm cho chiếc BMW phóng vù vù trên mặt đường. Giản Tình ngồi bên cạnh đã sớm mê man trong động tác lái xe vô cùng đẹp trai của anh. Đến khi hồi phục tinh thần đã phát hiện mình đang ở cách công ty không xa.
“Khiêm, anh dừng xe ở ngã ba phía trước, em muốn xuống xe.” Cách công ty còn có hai đoạn đường, Giản Tình vội vàng yêu cầu xuống xe!
Phương Khiêm nhíu mày, bất đắc dĩ nói: “Đến bãi đỗ xe của công ty rồi xuống cũng giống nhau.” Chủ đề nhàm chán này đã lặp lại không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi khi đi làm, hai người lại bắt đầu lôi ra ôn lại.
“Không giống nhau, cửa bãi đỗ xe ở ngay bên cạnh cửa chính, nơi đó người người qua lại, khẳng định sẽ bị nhìn thấy.” Giản Tình biết rõ xe Phương boss bị chú ý nhiều như thế nào, mỗi lần anh lái xe vào bãi đỗ, chắc chắn phải rước lấy những giọng thét chói tai của các cô gái. Nếu cô đĩnh đạc ngồi trên xe anh đi vào, chờ đến lúc đi làm, khẳng định sẽ bị người ta đánh gãy xương sống không tha!
Phương Khiêm thở dài, biết cô quyết tâm muốn xuống xe, vì thế thỏa hiệp: “Để đến ngã ba tiếp theo thì xuống xe!” Trời lạnh thế này, anh đau lòng cô phải đi bộ xa như vậy.
“Không cần, ngã ba sau cách công ty rất gần, so với xuống ở bãi đỗ xe còn nguy hiểm hơn.” Giản Tình lại cự tuyệt đề nghị của anh: “Đến chỗ đèn xanh đèn đỏ kia anh cho em xuống là được rồi.”
Cuối cùng, xe vẫn chậm rãi dừng ở bên đường. Phương Khiêm lại không hé răng nói nửa lời, ánh mắt thản nhiên, mân miệng nhìn cô xuống xe. Tuy rằng không khác thường nhiều lắm nhưng cô biết anh đang rất tức giận.
Cô xuống xe, cửa xe vừa đóng lại, chiếc BMW của Phương Khiêm đã lập tức phóng đi nghênh ngang trên đường, vượt qua cả đèn đỏ. Lúc này những tính năng ưu việt của xe, ngay cả người ngoài nghề cũng có thể nhìn ra được. Giản Tình chỉ cảm thấy trước mắt ánh sáng chợt lóe, các máy ảnh, điện thoại của người hai bên đường thi nhau chụp ảnh chiếc xe BMW màu trắng bạc làm lưu niệm!
Giản Tình nghẹn họng nhìn trân trối, có điểm khó có thể tin, luôn luôn lãnh đạm thản nhiên như anh lại cũng có thể có hành động như vậy?! Đi một lần 500km cũng không nói, hành động lần này của anh còn nguy hiểm hơn nhiều! Sớm đã không nhìn thấy bóng dáng chiếc xe, Giản Tình ở tại chỗ giậm giậm chân, vừa ủy khuất vừa bất đắc dĩ, chờ đến lúc lấy lại tinh thần, mới bắt đầu đi về phía tòa nhà của công ty.
Lúc cô đi vào sảnh chính của công ty là vừa vào giờ cao điểm, trong thang máy đã chật ních người. Do dự nhìn cầu thang bộ ở bên cạnh, Giản Tình tính toán không biết đi lên hết 17 tầng có thể bị mệt chết hay không? Nhưng trước thang máy người ta chờ đông như vậy, đợi đến lượt mình chắc cũng đã muộn lắm rồi.
Đang lúc Giản Tình đứng trong đám đông mà lòng sốt ruột không thôi, bỗng nhiên có người phía sau kéo kéo cô, ngoái đầu nhìn lại thì thấy Lâm Kiều Kiều đang cười sáng lạn như ánh mặt trời.
“Chị Tình, không vào được thang máy phải không?”
“Ừ, chị hôm nay đi muộn một chút, không nghĩ rằng lại có nhiều người như vậy.” Giản Tình ôm túi xách ở trong ngực mình, mặt nhăn lại nhìn về phía đám đông. Bình thường cô hay đến công ty sớm hơn mười phút, rất ít gặp phải trường hợp như thế này. Hôm nay được thấy, coi như mở mang tầm mắt.
Lâm Kiều Kiều nhún vai, cô đối với đám người rầm rộ này đã hết ngạc nhiên từ lâu rồi: “Đó là do chị bình thường tới sớm không gặp qua, em thì mỗi ngày đều như vậy. Đúng rồi, thông báo bên kia chị có xem không?”
“Thông báo? Không thấy.” Từ sau lần bị Thái quản lí dùng thông báo làm thư tình, cô nhìn thấy thông báo là rùng cả mình, làm sao có thể đi xem trong đó dán cái gì. Vả lại bên cạnh còn có cái loa phát thanh Tiểu Lâm, không lo không biết chuyện gì.
“Là tiệc tối lễ Noel, công ty tổ chức, muốn tham gia thì ghi tên trước.” Tiểu Lâm hưng phấn nói.
“Tiệc tối?” So sánh với hưng phấn của Tiểu Lâm