Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Dấu Mộng

Dấu Mộng

Tác giả: Tuyết Linh Chi

Ngày cập nhật: 04:07 22/12/2015

Lượt xem: 1341005

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1005 lượt.

o đáp cho anh. Cô giống như một con muỗi đậu trên tay anh, anh hào phóng để cô hút máu.
Cô nghĩ rất lâu vì sao anh lại tốt với cô đến thế, chắc không phải vì anh thích cô, anh biết quá khứ của cô, biết rất rõ là khác, anh cũng không phải thánh nhân. Chỉ có thể là anh không đành lòng, mọi việc đều nằm trong khả năng của anh, chỉ là anh càng thăng tiến thì sự giúp đỡ của anh dành cho cô càng nhiều. Cô lại càng không dám ngẩng đầu trước mặt anh, cô và anh không còn bình đẳng như trước nữa. Bạn ư? Anh quá khoan dung mới cho rằng như vậy, chứ bao năm nay, anh có nói mình là ân nhân của cô thì cũng không hề quá đáng.






Công việc
Giản Tư đứng bên ngoài hàng rào sắt Công ty Hải Đồ, hồi hộp nhìn lên tầng hai của tòa nhà cao tầng này. Cô đi qua tòa nhà hiện đại này vô số lần, nhưng chưa bao giờ nghĩ có ngày mình được làm việc ở đây. Chính Lương nói đến đón cô, nhưng cô từ chối, hai trạm tàu điện, cũng không xa, vả lại cô thạo đường thì việc gì phải phiền đến anh. Khu vực Công ty Hải Đồ gần với trung tâm thương mại Nam Thành, rất nhiều kiến trúc và đường mới mọc lên, tuy chỉ cách nơi cô ở bằng mấy con đường quanh co, nhưng dường như là hai thế giới khác biệt. Mỗi lần từ trường về nhà cô đều phải qua đây, suốt chặng đường về, thời gian như đảo ngược lại mười năm về trước.
Cô đến quá sớm, Tưởng Chính Lương còn chưa thấy, người đàn ông trung niên gác cổng đang quét sân, thỉnh thoảng liếc nhìn cô một cách tò mò, cô hơi ngại nên đứng ra xa một chút.
Gần tới giờ làm, người thì vội vàng, người thì thong dong lần lượt bước vào tòa nhà, những chiếc xe hơi sang trọng cũng dần lấp đầy khu để xe trong sân. Giản Tư nấp vào góc khuất để tránh sự chú ý của mọi người, cô không biết trong đám đông xa lạ đó, ai sẽ là cấp trên của mình, cô sợ bị mọi người trông thấy dáng vẻ chờ đợi ngốc nghếch của mình, càng sợ sẽ để lại ấn tượng không tốt. Cô nấp rất kín đáo, đến nỗi Tưởng Chính Lương đậu xe xong, mắt nhìn tứ phía cũng không thấy cô đâu, anh phải gọi điện thoại cho cô. Trước khi bước vào trong tòa nhà, anh không nói gì với cô, mà chỉ vỗ vai cô nhìn cô để khích lệ. Giản Tư biết mình đang rất căng thẳng, cô nhìn lại anh bằng ánh mắt cảm ơn, rồi lại cúi đầu theo thói quen, dùng bàn tay lạnh băng và đang run lên vỗ nhẹ vào má mình, lúc này cô mới phát hiện ra mình thật sự mong đợi công việc này.
Do có hẹn trước, nên Tưởng Chính Lương nói với cô nhân viên lễ tân một câu đã được lên lầu. Lối kiến trúc của Hải Đồ rất đặc biệt, vật liệu kính được dùng rất phổ biến, đến thang máy cũng được làm bằng kính chịu lực, Giản Tư rụt rè bước vào khiến Tưởng Chính Lương đi theo sau cũng phải phì cười.
Giản Tư hơi ngờ ngợ, Trương Nhu trò chuyện với Chính Lương theo cách khác hẳn, rất đong đưa ve vãn. Thảo nào, Chính Lương là người đầu tiên biết được tin công ty này tuyển người.
“Anh mời em một bữa thịnh soạn!” Tưởng Chính Lương thấy cô ta lôi tờ hợp đồng ra, liền giục Giản Tư ký tên, chỉ khi Trương Nhu mở khóa lấy con dấu đóng xuống cộp một cái, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Được rồi…” Trương Nhu ngồi trên chiếc ghế xoay liếc Tưởng Chính Lương, “Vệ sĩ theo tới đây là hết việc rồi đấy, người cứ để đây, còn lại là việc giữa hai chúng tôi. Yên tâm đi, ở đây không có mẹ mìn đâu.” Ngữ khí chua ngoa, cô ta nói.






Ông chủ
Giản Tư buông tấm rèm sau lưng để nhìn màn hình máy tính rõ hơn, cô đi làm được hai ngày, đúng như Chính Lương nói, công việc này không khó, chỉ cần chăm chỉ ngoan ngoãn là đủ. Buổi sáng đến sớm, rửa sạch ấm chén sau đó pha một tách cà phê mà Trương Nhu yêu thích, như vậy sẽ nhận được sự gật đầu tán thưởng của chị. Về công việc trực điện thoại, lúc đầu cô hơi ấp úng, sau quen rồi, cô cẩn thận ghi lại thông tin người gọi vào một tờ giấy sau đó chuyển lại cho Trương Nhu trước giờ tan sở. Trương Nhu đưa cho cô một số tài liệu, để cô nhập vào máy. Thường ngày cô không hay lên mạng, đánh máy không được nhanh lắm, vì thế lúc rảnh rỗi cô không ngừng luyện tập, hi vọng có thể gia tăng tốc độ. Giản Tư rất ít nói, sếp giao việc gì cũng vui vẻ, cô là mẫu nhân viên nghe lời, chịu khó, rất phù hợp với yêu cầu của Trương Nhu. Trong hai ngày làm việc ngắn ngủi, tuy chị không cất lời khen, nhưng thái độ của chị đối với cô ngày một hòa nhã hơn.
Giản Tư dần phát hiện ra, người cầm cân nảy mực của Hải Đồ chính là Trương Nhu, chứ không phải là anh giám đốc “hờ” Hề Kỷ Hằng kia. Điện thoại gọi đến cho Giám đốc Hề hầu như toàn là những cô gái trẻ với mục đích chẳng có liên quan gì đến công việc. Liếc qua tờ giấy Giản Tư đưa, Trương Nhu khừ mũi khinh bỉ. Chị là một cô gái trẻ có năng lực, cá tính mạnh mẽ, nên rất ghét mấy cô nàng sống dựa vào nhan sắc và thủ đoạn, gặp đại gia là lăm le quyến rũ, tính khí trẻ con, luôn tự coi mình là nhất. Mặc dù chị không phải tuýp người dễ gần, nhưng Giản Tư lại rất ngưỡng mộ cá tính đó của chị. Có lẽ từ trước giờ cuộc sống của Trương Nhu luôn thuận buồm xuôi gió, chị có sức


80s toys - Atari. I still have