XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Dấu Mộng

Dấu Mộng

Tác giả: Tuyết Linh Chi

Ngày cập nhật: 04:07 22/12/2015

Lượt xem: 1341006

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1006 lượt.

lực dồi dào để tranh đoạt tính toán, yêu ghét phân minh. Không giống Giản Tư, phải cúi đầu thỏa hiệp với rất nhiều chuyện, sau cùng ngay cả dũng khí tranh đấu cũng không có.
Hai giờ chiều, văn phòng bận rộn khác thường, điện thoại reo liên rồi. Qua cửa sổ có thể thấy Trương Nhu bận bịu với xấp hồ sơ dày cộp, Giản Tư liên tục nghe điện thoại. Điện thoại nội bộ của Trương Nhu cũng đổ chuông liên tiếp, chị đang bàn việc với khách hàng, nên ra hiệu cho Giản Tư tới nghe hộ.
Cô lao tới cửa, chẳng may va phải một bóng người. Đang vội, nên cô chẳng kịp nhìn người đó mà chỉ quăng lại một câu xin lỗi. Nghe xong, quay về chỗ ngồi, cô mới phát hiện ra người khi nãy vẫn đứng đó, hình như rất không hài lòng với câu xin lỗi qua loa của cô. Nắng chiều bị rèm cửa chặn lại, khiến chỗ cô ngồi là nơi tối nhất trong cả căn phòng rộng lớn. Giản Tư sợ những người đàn ông như thế, cô lầm lũi trở về chỗ ngồi, nhưng hình như giẫm phải vật gì đó, cô chau mày cúi xuống, thì ra là một cuốn sổ rất đẹp, cô hoảng hốt nhặt lên, lấy vạt áo lau vết giày in trên đó, miệng không ngừng xin lỗi, cô biết làm thế này rất hèn hạ, nhưng thực sự cô rất lo sợ, tháng này nhà cô chỉ còn hai trăm tệ, điện nước chưa đóng, cuộc sống khó khăn thiếu thốn khiến cô phải hi sinh rất nhiều thứ.
“Cậu tên gì?” Bắt tay xong, cô gái không hề khách khí hỏi, câu hỏi không được lịch sự cho lắm. Giản Tư không phải là người chủ động, cô dễ dàng bị đối phương khống chế, nên chỉ biết ngoan ngoãn trả lời. Ngày nay những cô gái cá tính tự tin quá nhiều, cô thuộc về số ít, nếu như có thể, cô cũng hi vọng mình trở thành một cô gái mạnh mẽ như Trương Nhu hay Tiền Thụy Na, họ luôn dùng thái độ ngạo nghễ đối đãi với những thứ xung quanh. Có điều một người lúc nào cũng nhận lỗi chịu tội trước mặt mẹ như cô, chỉ có thể bất lực cúi đầu, mãi mãi khoác lên mình bộ dạng thấp hèn đó.
“Mình tên là Tiền Thụy Na, đi thôi.” Cô ta cao hơn Giản Tư một cái đầu, rất tự nhiên lên tiếng chỉ huy cô.
Ra mắt xong, Giản Tư ngạc nhiên nhìn Tiền Thụy Na ôm từ đâu ra một chiếc thùng catton, lôi đống đồ đạc lộn xộn trong đó bày khắp chiếc bàn chéo trước mặt cô, Trương Nhu từ trong phòng bước ra, thờ ơ liếc một cái, lông mày hơi co lại.
“Tư gì đó!” Hề Kỷ Hằng lại lớn giọng gọi cô, hình như anh ta không nhớ nổi tên cô. Giản Tư vội chạy vào phòng, bất ngờ nhìn thấy anh ta đang lật tài liệu, không thèm ngẩng đầu sai cô: “Đi mua bữa sáng cho tôi, suất A của tiệm đối diện bên kia đường.” Anh ta mở ngăn kéo rút một tờ tiền mệnh giá lớn nhất ném xuống mặt bàn trước mặt cô.
“Vâng ạ.” Cô cầm tiền lên, giám đốc giao việc cho cô, bất luận là việc gì cô cũng cảm thấy rất vui.
Vừa bước ra khỏi cửa, Tiền Thụy Na đã vẫy tay gọi cô: “Đi mua bữa sáng hả? Mua cho tôi một suất.”
Giản Tư khó xử nhìn cô ta, Tiền Thụy Na phì cười một tiếng, hướng về phía văn phòng giám đốc hét lớn: “Giám đốc, mua cho em một phần nữa nhé?”
Hề Kỷ Hằng không chút bận tâm “ừ” một tiếng, Tiền Thụy Na hất hàm, vô cùng tự nhiên ra lệnh cho cô: “Đi đi.”
Giản Tư cầm hai suất điểm tâm cẩn thận băng qua con đường không có đèn hiệu giao thông, cô cố gắng không để đồ uống trong chiếc cốc giấy bị đổ ra ngoài. Đã từ lâu cô không còn than thân trách phận nữa, thế giới này thật ra rất công bằng, nếu muốn ăn no mặc ấm, hoặc là xuất thân từ gia thế cao sang như Hề Kỷ Hằng, hoặc là không lo lắng gì như Tiền Thụy Na, nếu không đành phải đói khát như cô thôi.
Cô giống như một nồi cơm sống sượng. Cô đã thử phấn đấu trở thành một cô gái có thể mở ra một vùng trời mới cho mẹ của mình, nhưng cô đã thất bại. Từ nhỏ cô được nuôi dưỡng thành một con mèo cưng nằm trên đệm gấm, cho dù thế nào cũng không thể trở thành một dã thú hung dữ biết bắt mồi được. Trong đêm mưa bố cô rời khỏi thế gian này, cô vô cùng căm hận bản thân, cô đáng phải sống một cuộc sống hèn hạ nhục nhã. Có lẽ đây chính là kết cục của sự si tâm cuồng vọng mà Trương Nhu nói đến.






Tiệc chúc mừng
Tiền Thụy Na vào phòng vệ sinh rửa mặt, khi trở ra liền ngồi ngay vào bàn trang điểm, đồ trang điểm bày la liệt trên mặt bàn. Trương Nhu đi tìm Giản Tư, lúc đi ngang qua chị ném cho cô ta cái liếc xéo khinh bỉ. Hôm nay công ty tổ chức tiệc mừng Trương Nhu được thăng chức, sẽ có rất nhiều đồng nghiệp nam đến tham dự, chả trách mà Tiền Thụy Na lại chau truốt kỹ đến vậy.
“Giản Tư, tối nay em đi nhé?” Trương Nhu khách sáo hỏi, mặc dù Giản Tư không nói, nhưng chị có thể nhận ra gánh nặng gia đình trên vai cô tương đối nặng nề. Có lẽ nhờ sự xuất hiện của Tiền Thụy Na, mà cô gái Giản Tư thật thà biết vâng lời càng hợp nhãn Trương Nhu hơn, đặc biệt thái độ cẩn trọng tỉ mỉ trong công việc của Giản Tư, rất nhiều người trẻ tuổi không thể có nổi. Hề Kỷ Hằng nói muốn thiết kế văn phòng Phó giám đốc riêng cho chị, chị định sẽ chọn Giản Tư làm thư ký riêng.
Giản Tư nhíu mày, do dự trả lời: “Em phải xin phép mẹ.”
Trương Nhu cười cười, tìm đâu ra một cô gái hơn hai mươi tuổi mà vẫn bị phụ huynh quản chặt như t