
Tác giả: Tuyết Linh Chi
Ngày cập nhật: 04:07 22/12/2015
Lượt xem: 1341007
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1007 lượt.
hế, mẹ của Giản Tư quả là người phụ nữ ghê gớm! Trương Nhu bước đi, mà lòng không khỏi thắc mắc, gia đình Giản Tư thật kỳ lạ, có lẽ bố mất sớm, nên mẹ mới quản chặt cô đến như vậy.
“Thường ngày là cô mua bữa ăn sáng cho tôi, thi thoảng cũng nên đáp lễ.” Hề Kỷ Hằng đơn giản nói, “Đều là món tôi vừa gọi, chưa hề động đến. Tôi nghe Trương Nhu kể về hoàn cảnh nhà cô…” Anh ta tế nhị dừng lời, Giản Tư vẫn cúi đầu theo thói quen.
“Này!” Đột nhiên anh ta cao giọng, làm Giản Tư giật mình. “Mặc dù tôi là một vị sếp không tốt, nhưng đã nói thì sẽ làm! Ngẩng đầu lên!”
Giản Tư hoảng hốt ngước mắt lên, đập vào mắt cô là một gương mặt bướng bỉnh trẻ con.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn rõ khuôn mặt của Hề Kỷ Hằng, quả nhiên anh ta rất trẻ, ánh mắt toát lên nét ngạo nghễ, chưa từng trải qua sóng gió cuộc đời. Chẳng trách mặc dù ngang tuổi nhưng Trương Nhu luôn coi anh ta như em trai. Lúc anh ta giận, khuôn mặt thiếu hẳn nét uy nghiêm, có chút bướng bỉnh, nhìn rất đáng yêu.
Anh ho khan một tiếng, nhăn nhó nhìn chỗ khác, rồi đột nhiên lên giọng bề trên nói: “Cô phải chịu khó làm việc, Trương Nhu rất coi trọng cô, chị ấy khen ngợi cô mấy lần trước mặt tôi rồi đấy.”
Giản Tư gật đầu, nhìn thấy môi anh ta hơi khô, lúc nãy anh ta uống khá nhiều, có lẽ đang khát lắm? Cách đó không xa có một quán giải khát, cô nói đợi một chút, rồi chạy đi mua cho anh ta một chai trà xanh, còn cố ý bảo chủ quán lấy chai không lạnh.
Hề Kỷ Hằng đang ngồi trên ghế đá, cô chìa chai trà xanh, long trọng cảm ơn anh.
Anh coi như không nghe thấy, nhìn chai trà trách móc: “Không lạnh à?”
Giản Tư nghiêm túc trả lời như thể đang báo cáo công việc: “Uống rượu mà uống thêm nước lạnh vào thì không tốt cho dạ dày đâu.”
Hề Kỷ Hằng ủ rũ đón lấy, vặn nắp uống một ngụm, nhỏ giọng oán thán: “Rượu là do tôi uống, liên quan gì đến dạ dày?”
Giản Tư không lạ gì khẩu khí của anh ta, anh ta thường nói chuyện với Trương Nhu bằng giọng này, tối nay thực sự anh ta có chút kì lạ, hình như đã coi cô là người của mình, chứ không phải một nhân viên làm thêm tạm thời nữa, chẳng nhẽ anh ta say rồi ư?
Di động của Hề Kỷ Hằng kêu liên hồi, anh bực bội nhìn màn hình, ấn nút tắt âm, rồi giục cô: “Cô mau về nhà đi.”
Cô chỉ mong được kết thúc màn hội thoại này ngay lập tức, đây là lần đầu tiên anh nói nhiều với cô như thế, thường ngày anh chỉ dùng giọng dứt khoát lạnh lùng ra lệnh cho cô, cô chỉ cần nói vâng. Tạm biệt anh, cô bước nhanh về phía trạm chờ xe bus, chưa đi được bao xa, anh đã đuổi theo kéo tay cô lại.
Bất ngờ, cô gạt tay anh ra, không lường trước thái độ phải ứng dữ dội ấy, anh sững người lại.
Cô nhận ra sự vô lễ của mình, vội nói: “Xin lỗi… tôi sợ quá, cứ tưởng…”
Anh không hỏi thêm, chỉ cau mày: “Tối thế này còn chờ xe bus cái nỗi gì?!”
Cô không nói gì, bắt taxi đối với cô là quá xa xỉ.
Anh vẫy tay gọi taxi, cô lo lắng ngăn lại: “Không cần đâu, giám đốc. Đoạn đường này tôi thường qua lại, không sao đâu.” Anh mặc kệ cô, hơi thô bạo túm tay đẩy cô lên xe, rồi vứt tiền cho tài xế. Cô luống cuống không yên còn định nói gì, nhưng bị anh giơ tay chặn lại, anh nghiêm mặt nói với tài xế: “Tôi nhớ kĩ biển số xe của anh rồi đấy.”
Giản Tư ngơ ngác trước câu nói của anh, tài xế thì không lấy làm lạ, cười bảo anh yên tâm.
Xe tiến về phía trước, Giản Tư không dám quay đầu lại, cô không biết phải đối diện với anh thế nào khi chẳng may anh vẫn còn đứng đó.
Tạp chí công ty
Trời đổ mưa nhỏ, trên đường nhiều người đang vội đi làm chẳng buồn che ô. Ô của Giản Tư là quà tặng kèm, to và xấu xí, ánh nắng không lọt qua được khiến chiếc ô nhìn rất u ám, nhờ đó Giản Tư cảm thấy an toàn hơn. Cô ghét mưa, không phải vì mưa nhắc đến kí ức đáng sợ nhất đời cô, kí ức cũng giống như lá chè, ngâm trong nước nóng nhiều lần thì sẽ nhạt đi, với cô mưa có ý nghĩa khác, và cô rất ghét mưa. Bầu trời sầm sì trầm uất khiến lồng ngực cô như bị đá đè, tâm trạng trở nên tăm tối.
Làm xong phần việc buổi sáng như thường lệ, cô ngồi xuống ghế. Điều hòa công ty bật hơi lạnh, cô không chịu nổi, phải mặc thêm áo sơ mi dài tay. Chiếc áo này là hàng rẻ tiền cô mua năm ngoái, hoàn toàn không hợp với chiếc váy Trương Nhu cho, cô biết vậy, nhưng cô chỉ có hai cái áo sơ mi để mặc, cái còn lại màu xanh đậm, mặc lên còn khó coi hơn. Lúc Trương Nhu bước vào, chị hơi khựng lại khi nhìn thấy cô. Tiền Thụy Na thì không khách khí như thế, vừa nhìn thấy cô đã cười phì ra tiếng, nói người giúp việc nhà cô ta còn có gu ăn mặc hơn cô.
Giản Tư lau lớp bụi mờ trên màn hình vi tính, tựa như không nghe thấy lời châm chọc kia.
Lúc Hề Kỷ Hằng bước vào, Giản Tư cảm thấy hơi tủi thân, may mà anh ta không thèm nhìn cô như thường lệ, vào đến văn phòng mới kêu cô đi mua đồ ăn sáng, chỉ là lần này anh ta đã gọi đúng tên cô.
“Tôi… tôi ngồi ở đây được rồi.” Giọng nói của Giản Tư rất nhỏ, nhưng thái độ kiên quyết.
Hề Kỷ Hằng không nói gì, nghiêng đầu tựa vào lưng ghế, không có ý nổ máy.
“Còn muốn t