The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Dấu Mộng

Dấu Mộng

Tác giả: Tuyết Linh Chi

Ngày cập nhật: 04:07 22/12/2015

Lượt xem: 1341066

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1066 lượt.

ấn đề, nhưng ở bên nhau lâu rồi, cô dần nhận ra niềm vui bất tận của Mai Thi đến từ sự thoải mái khoáng đạt từ bên trong tâm hồn. Đó cũng là điều đáng để Giản Tư học theo.
Ca phẫu thuật chỉ diễn ra trong hơn một tiếng đồng hồ, lúc được đẩy ra từ trong phòng phẫu thuật, nắng chiều ngày thu đang tỏa chiếu, rạng rỡ và ấm áp. Giản Tư nheo mắt, cô được đẩy đi trong vùng ánh sáng trong lành, trong lòng đột nhiên đầy ắp niềm vui và mãn nguyện. Cô nằm trên giường đẩy, nhìn thấy lá cây xanh biếc buổi đầu thu ngoài cửa sổ rì rào trong làn gió nhẹ, màu xanh của cây cối, của bầu trời lồng lộng ngoài kia làm cô cảm thấy vô cùng thư thái, toàn thân nhẹ bẫng và muốn cười thật to. Những chi tiết nhỏ nhặt gần như bị mọi người phớt lờ này, không biết tại sao lúc này đây lại đem đến cho cô niềm vui và xúc cảm mạnh mẽ đến thế. Cô cảm thấy sự ra đời của đứa con đã trở thành sức sống mới của mình. Ít nhất cô đã nhìn thấy hi vọng, cảm thấy tương lai lấp lánh hào quang, không còn ảm đạm mù mịt như trước nữa.
Bạn bè đang đợi ở phòng bệnh, những bó hoa tươi rực rỡ đủ màu sắc làm Giản Tư càng vui hơn, niềm vui đã khiến cơn đau từ vết dao trên người như hoàn toàn tan biến.
Mai Thi lao đến bên giường nhỏ của đứa bé, luôn mồm trách cứ đứa bé sao không chịu nể mặt cô, rõ ràng cô đã dự đoán nó là con trai, sao lại thành ra một tiểu cô nương cơ chứ! Nguyễn Đình Kiên không bước đến gần em bé, vẫn bộ dạng lạnh lùng cao ngạo, anh đứng từ xa nhìn một lát, sau đó hỏi Giản Tư: “Cô đã định đặt tên là gì chưa?”
Giản Tư lắc đầu, thật ra cô cũng đã nghĩ sẵn vài cái tên cho cả con trai lẫn con gái, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy con mình, cô lại cảm thấy những cái tên đó đều không thích hợp.
Nguyễn Đình Kiên chau mày, trở nên hơi gượng gạo: “Gọi là Hề Hiểu có được không?”
Giản Tư ngẫm nghĩ, Nguyễn Đình Kiên không đưa ra vài cái tên để cô lựa chọn. Trong khi đó, cái tên này không giống như được anh bất chợt nghĩ ra dựa vào linh cảm, hơn nữa từ thái độ hơi gượng gạo ấp úng của anh, cô hiểu rằng cái tên này do Hề Thành Hạo đặt.
“Ừm, được đấy, vậy sẽ gọi là Hề Hiểu, tôi rất thích cái tên này.” Giản Tư cười cười. Lòng được thanh thản thì cơ thể liền cảm thấy mệt mỏi tột cùng. Cơn buồn ngủ không khống chế nổi nhanh chóng bủa vây lấy cô.

Giản Tư không biết mình đã ngủ trong bao lâu, lúc mở mắt ra, bên ngoài vẫn là nền trời chiều xanh biêng biếc, vẫn là thứ ánh mắt vàng lịm như rải mật. Giản Tư mơ màng một lát, không định hình được sự biến đổi của thời gian. Nhìn sang, chiếc giường trẻ con bên cạnh rỗng không, cô nhất thời sững người.
Dì Lý phát hiện cô tỉnh rồi, vội vàng giải thích y tá bế Hề Hiểu đi tắm, bảo cô không cần lo lắng.
Y tá chưa bế Hề Hiểu về trả cô, Trương Nhu và Chính Lương đã đột ngột đến thăm. Giản Tư nhìn hai người, trong lòng rối bời không biết xử sự ra sao. Đặc biệt là bộ dạng thành tâm vui mừng của Chính Lương làm cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Mỗi lời chúc phúc của anh đều làm tăng thêm mối day dứt trong lòng cô, cô cảm thấy khó lắm mới nở được một nụ cười lịch sự cảm ơn.
Trương Nhu chợt nắm lấy tay Giản Tư, sự an ủi khích lệ mà bàn tay Trương Nhu đem đến đã giúp trái tim càng lúc càng nặng nề của Giản Tư đột nhiên tìm được một bến đỗ vững chãi. Giản Tư ngước đầu nhìn Trương Nhu đang cười vui vẻ, ánh mắt chất chứa sự thấu hiểu độ lượng. Thời gian vừa qua, Trương Nhu đã thấu cảm nỗi day dứt khủng khiếp từ sự vị tha của Chính Lương đem lại. Cô dùng cánh tay kia vỗ nhẹ Giản Tư, khẽ nói: “Chuyện đã qua thì cho qua đi… Bây giờ có thể hạnh phúc là tốt rồi.”
Giản Tư nhìn Trương Nhu, chỉ một câu nói giản dị nhưng lại bao hàm rất nhiều chua xót dày vò, giữa hai người có một sự thấu hiểu lẫn nhau về nỗi đau mỗi người đang mang, điều này làm Giản Tư cảm thấy Trương Nhu vẫn gần gũi như ngày nào, hai người vẫn là bạn bè sẵn sàng giúp đỡ nhau khi cần thiết.
Y tá bế Hề Hiểu về phòng, Chính Lương và Trương Nhu vây quanh đứa bé, cười nói tranh luận liên hồi. Hai người đưa mắt nhìn nhau bật cười, khung cảnh đó làm Giản Tư cũng cảm nhận được niềm hạnh phúc vào giây phút đó của họ.
Trương Nhu và Chính Lương đi rồi, Giản Tư mỉm cười nhìn chị Tề bôi phấn rôm thay tã cho Hề Hiểu. Đúng lúc đó, Hề Kỉ Hằng cầm một bó hoa bước vào. Giản Tư quay đầu nhìn thấy anh, nhất thời sững sờ.
Hề Kỉ Hằng thì vô cùng tự nhiên, tiện tay đặt bó hoa xuống, chen đến bên cạnh chị Tề chăm chú quan sát Hề Hiểu, còn dùng một ngón tay chọc khẽ vào bụng Hề Hiểu, rồi lắc đầu chậc chậc: “Đây là cháu gái của tôi sao? Trông xấu thật.”
Giản Tư ngao ngán nhìn anh ta.
Chị Tề nghe thế thì không vừa lòng: “Trẻ con đứa nào sinh ra mà chẳng thế, Hề Hiểu của chúng ta thế này là xinh lắm rồi, nhìn khe mắt dài chưa kìa, lớn lên chắc chắn có một đôi mắt to tròn.”
Hề Kỉ Hằng nghe thế cũng chăm chú nhìn bộ dạng ngơ ngác không hiểu lắm. Anh rút di động trong túi áo ra, định chụp ảnh Hề Hiểu. Giản Tư biết có lẽ anh định cho Hề phu nhân xem, trong lòng bất giác dấy lên một chút khó chịu. Cô cau mày, quả nhiên để quên được đau đớn là chuyện