
Sếp Ta Chuyên Ngành Là Đào Bẫy
Tác giả: Kim Bích
Ngày cập nhật: 03:52 22/12/2015
Lượt xem: 134699
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/699 lượt.
ớn xuống giường, đi vào phòng tắm tắm rửa. Hôm nay Dì Phương cũng không tới gọi cô rời giường dùng cơm trưa, có thể thấy được nhất định Dì Phương cũng hiểu tình huống của cô. Nghĩ đến thật là mất thể diện, cô không còn mặt mũi để đối mặt với dì Phương . Thay quần dài và áo T shirt đơn giản, cô lấy tóc dài bộc lại sau đầu, cả người tản mát vẹ đẹp mát mẻ lại mê người, ngũ quan thâm thúy càng thêm rõ ràng. Đi tới phòng bếp, cô nhìn thấy thức ăn trên bàn và tờ giấy, là Dương Nhược Phương lưu lại, phía trên chỉ viết vào buổi tối bà sẽ trở lại . Cô hơi thất vọng, vốn định nói cho Dì Phương tin tức tốt, tối hôm qua, Lương Bằng Uy đã đồng ý cho cô và đứa bé có thể sống cùng nhau, dĩ nhiên, cô tuyệt đối sẽ không nói cho dì Phương biết cách mà cô làm cho anh ta đồng ý. Nhưng không nghĩ đến thì không sao nghĩ tới đây, mặt của cô lập tức biến thành quat táo đỏ. Anh ta đồng ý có nghĩa là anh ta hài lòng với biểu hiện của cô sao? Nhất thời, Bảo Nhi toàn thân cảm thấy thật lạ, cô vội vã vỗ vỗ gò má nóng lên của mình.
Ai nha! Thiệt là, tự dựng bị thần kinh, suy nghĩ lung tung những thứ gì à? Lòng luống cuống, tình cảm ẩn sau trong ngực giống như không tìm được nơi dựa vào, vẫn tìm nơi để thổ lộ. Nhiệt tình tối hôm qua, cũng không phải là tất cả đều là giả dối, Bảo Nhi đã phát hiện, khi cô ôm Lương Bằng Uy thì phần tình cảm này rõ ràng đến mức nào.
Cô đối với anh, là động lòng sao? Cô không yên lòng .Dùng cơm xong, suy nghĩ của cô vẫn còn chưa bỉnh ổn, vì thế cô quyết định đi ra sân tạn bộ, không khí trong lành đó có thể làm cho cô tỉnh táo lại. Bảo Nhi đi tới cửa đại mô lớn, vừa kéo cửa ra , đột nhiên, một âm thanh bên lấy được sự chú ý của cô, khi nghe đến cái tên Khâu Nhậm Diệu thì bàn tay đẩy cửa chợt dừng lại. “Nghe A Bảo nó hôm nay Khâu Nhậm Diệu muốn dẫn vị em trai luật sư kia đến công ty tìm Uy ca đàm phán.”
“Đàm phán? Nói chuyện gì à!”
“Chính là chuyện về chị dâu chứ sao! Không ngờ thì ra chị dâu lại là em gái của Khâu Nhậm Diệu, cho nên khi bọn họ biết chị dâu ở cùng Uy ca, thì rất tức giận.”
“Nói như vậy, hôm nay bọn họ là chuyện quan trọng!”
“Nên nếu còn chưa có cách, tôi nghĩ có lẽ bon họ sẽ ra điều kiện với Uy ca.”
“Điều kiện? Điều kiện gì à?”
“Cái này tôi nào có biết? Chẳng qua tôi nghe A Bảo nói, từ trước đến giờ Uy ca luôn mong muốn nuốt trọn tập đoàn Khâu thị, cho nên lần này không chừng sẽ đưa ra điều kiện thống nhất hai tập đoàn này.”
“Thống nhất cái gì ? Tôi nghĩ là thu mua mới đúng chứ! Anh nghĩ xem mấy năm qua này, đối phương đã đoạt của chúng ta biết bao nhiêu dự án, hơn nữa còn truy tìm chúng ta khắp mọi nơi, tôi nghĩ lần này Uy ca nhất định sẽ trả thù thật tốt đẹp, không làm thì thôi chứ đã làm thì phải đánh xụp Khâu thị!”
“Có không? Nếu quả thật là như vậy, không phải chị dâu sẽ rất đáng thương.”
“Đúng a! Nhưng mà điều này cũng không có cách nào khác! Mặc dù chị dâu giúp Tường Bang chúng ta sinh người thừa kế, nhưng dù sao cô ta cũng là người của nhà họ Khâu.”
“Thật ra thì, tôi lại nghĩ, Uy ca cũng không bỏ được chị dâu!”
“Ah? Anh cũng cảm thấy như thế sao? Tôi cũng vậy! Bởi vì tôi chưa bao giờ nhìn thấy Uy ca đối với một người phụ nữ thật tình như thế, thậm chí còn muốn kết hôn với cổ.”
“Còn có ánh mắt của Uy ca nhìn chị dâu, vốn dĩ là hoàn toàn mê muội!”
“Đúng a! Tôi cũng cảm thấy như vậy, trước kia Uy ca đối với tất cả phụ nữ đều rất lạnh lùng , tôi nhớ được. . . . . .”
Hai người tán gẫu hết chuyện của Khâu thị, lại tiếp tục tán gẫu những chuyện khác, nhưng khi Bảo Nhi khi nghe thấy Lương Bằng Uy muốn thôn tính tập đoàn Khâu thị thì những chuyện khác đã nghe không lọt rồi. Cô kinh ngạc trở về phòng, trong đầu đều là cảnh tượng đáng sợ. Dường như cô có thể thấy vẻ mặt khổ sở của cha và anh cả khi mất đi công ty, tập đoàn Khâu thị là do hai người cùng nhau phát triển, đồng thời cũng là kiêu ngạo của bọn họ , hôm nay lại vì cô, mà trở thành đối tượng bị nuốt, sự thực này làm sao cô có thể chịu đựng được? Tại sao? Tại sao anh ta lại độc ác đến thế? Chẳng lẽ cô đối với anh ta mà nói, trừ là công cụ trả thù, cũng chưa có giá trị khác sao? Nước mắt Bảo Nhi chảy xuống gò má, nội tâm đau như cắt, cô không thể tha thứ cho tội ác của mình. Là cô đi nhầm một bước, hôm nay lại muốn người nhà của cô phải gánh chịu hậu quả, kết quả như thế làm sao cô có thể an tâm mà sống tiếp đây? Cô không lau nước mắt đi, mặc cho chúng nhỏ xuống thấm ướt chăn, trong đôi mắt sâu hiện rõ một lòng quyết tâm. Cô không thể bị mê hoặc nữa! Nếu cô không cố gắng, thì sẽ phụ lòng cha và mẹ đã mất? Bảo Nhi hít sâu một cái, lúc này suy nghĩ của cô cực kỳ tỉnh táo. . . . . .
Sau khi Khâu Nhậm Uy nhận được điện thoại của em gái, lập tức đi cùng anh cả Khâu Nhậm Diệu tới chỗ Lương Bằng Uy . Bảo vệ tại cửa đối với việc bọn họ đột nhiên xuất hiện cảm thấy kinh ngạc, Dương Nhược Phương vội vàng ra ngoài giải thích, cũng dẫn Khâu Nhậm Diệu và Khâu Nhậm Uy tới đại sảnh. Hai người tới sảnh vô cùng quen thuộc, nghi ngờ nhìn xung