Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đêm Săn Xuân Sắc

Đêm Săn Xuân Sắc

Tác giả: Kim Bích

Ngày cập nhật: 03:52 22/12/2015

Lượt xem: 134696

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/696 lượt.

quanh . Dương Nhược Phương nói với người giúp việc đem trà bánh để lên trên bàn, cười nói: “A Uy không có ở đây, là Bảo Nhi muốn gặp các cậu, cô ấy có lời muốn nói với các cậu.”
Khâu Nhậm Diệu và Khâu Nhậm Uy nhìn nhau một cái, sau đó ngồi xuống.
“Bảo Nhi đâu? Sao lại không thấy con bé đâu?” Khâu Nhậm Diệu lo lắng hỏi.
“Cô ấy đang thay quần áo, lập tức sẽ đến ngay, các cậu uống ly trà trước đi, nghỉ ngơi chờ một chút!” Dương Nhược Phương giải thích. Khâu Nhậm Uy làm động tác cảm ơn rồi bưng trà lên, lại bị Khâu Nhậm Diệu đẩy nhẹ vào người, lấy ánh mắt ám hiệu với anh. Đi tới quân doanh của địch, làm sao có thể khinh thường, dùng thức ăn của địch? Huống chi còn là đại bản doanh của phần tử hắc đạo . Khâu Nhậm Uy cười khổ một tiếng, thu tay lại. Khâu Nhậm Diệu bày ra bộ dáng đứng đắn này , khiến Dương Nhược Phương bất đắc dĩ lắc đầu. Lúc này, Bảo Nhi xuất hiện, nhiều người nhìn thấy cô thì hết sức kinh hãi mở to mắt. Bảo Nhi bây giờ và trong quá khứ hoàn toàn khác nhau, cô mặc lấy một bộ sườn xám màu hồng không tay, mái tóc làm xoăn từng lọn rủ xuống phía sau lưng, trên mặt trang điểm theo phong cách kiều diễm,đậm đà, nhìn trang phục và phong thái của cô, giống như là nhân viên bồi rượu.
Khâu Nhậm Diệu và Khâu Nhậm Uy nghẹn họng nhìn trân trối, bọn họ trừng mắt nhìn, căn bản không cách nào gắn hình ảnh của em gái đáng yêu này đó , với cô gái nhiều son dầy phấn trước mắt này. Đối với sự giật mình của các anh, Bảo Nhi chỉ cười mỉm rồi đi xuống, đi tới trước mặt bọn họ, dùng âm điệu đặc biệt làm nũng nói: “Anh cả,anh tư, các anh khỏe!”
“Vậy thì tốt, cô hãy vĩnh viễn đợi tại nơi này, đợi tên Lương Bằng Uy khốn khiếp kia đến ở bên cô, tiếp tục rơi xuống đi xuống tốt lắm!” Khâu Nhậm Diệu phát ra tiếng quát đáng sợ.
Khâu Nhậm Uy chấn kinh, bắt vai anh lại, “Anh cả, anh điên ư! Cha đã thông báo, muốn chúng ta bất kể như thế nào cũng phải dẫn Bảo Nhi về nhà, anh sao vậy… có thể. . . . . .”
“Câm mồm! Khâu Nhậm Diệu tôi không có loại em gái này!”
“Anh cả, anh b́ình tĩnh một chút. . . . . .”
“Được rồi! Không nói nữa! Bây giờ tôi phải nghĩ đến chúng ta, tại sao chúng ta lại phải vì loại em gái như vậy, tính toán sẽ thống nhất điều kiện với Lương Bằng Uy , chỉ chuyện này thôi đã cảm thấy giống như gặp phải ác mộng, trời ạ! Nếu để cho cha nhìn thấy con gái mà bản thân mình yêu quý biến thành bộ dạng xấu xí này, sẽ ra sao! Bảo Nhi, cô làm như vậy mà không sợ phụ lòng mẹ dưới suối vàng sao?”
Khâu Nhậm Diệu giận đến nỗi khóe mắt chảy ra nước, toàn thân không ngừng run rẩy, nhìn chăm chú vào Bảo Nhi ánh mắt hiện đầy thất vọng và đau lòng. Máu trong người Bảo Nhi như đông lại, không cảm thấy bất kỳ nhiệt độ nào, ngữ điệu không còn sức sống, “Anh cả, nói như thế, anh đồng ý? Thật tốt quá, thật sự là quá tốt! Bởi như vậy, em lại có thể tiếp tục làm người tình của Uy ca. . . . . .”
“Bốp!” Tiếng cái tát vang vọng quanh quẩn khắp đại sảnh.
Thân thể Bảo Nhi không chịu nổi cái tát của Khâu Nhậm Diệu, ngã sang một bên, khóe miệng tràn ra tia máu, cô sững sờ nhìn máu trong tay. Thật kỳ quái, tại sao cô không hề cảm thấy đau, rõ ràng cũng chảy máu, không phải sao?
“Trời ạ! Bảo Nhi, em không sao chứ?” Khâu Nhậm Uy muốn tiến lên, lại bị Khâu Nhậm Diệu kéo lại.
“Chúng tôi đi, cái chỗ này tôi chỉ đợi một giây thôi cũng cảm thấy buồn nôn!”
“Nhưng là, Bảo Nhi. . . . . .”
“Không cần để ý cô ta, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta không có em gái!” Khâu Nhậm Diệuđiên cuồng hét lên. Khâu Nhậm Uy chưa từng thấy anh cả mất khống chế như vậy , anh liếc nhìn em gái đang cúi đầu lần nữa, tiếp theo thở dài, theo Khâu Nhậm Diệu rời đi. Nghe tiếng đóng cửa như sấm , Dương Nhược Phương mới giật mình tỉnh lại, cô vội vàng đi tới bên cạnh Bảo Nhi, nâng cô ấy dậy, vừa thấy gò má của cô ấy sưng to lên, kinh ngạc không dứt, “Trời ơi! Bảo Nhi. . . . . . con. . . . . .”
“Con không sao, dì Phương, con mệt quá, muốn đi lên nghỉ ngơi, khi nào dùng cơm cũng không cần gọi con đâu, cám ơn.” Cô yếu đuối nói dứt lời, sau đó đem theo thân thể không còn hơi sức, lảo đảo leo lên cầu thang. Dương Nhược Phương lấy tay che mồm, đau lòng nhìn bóng lưng côvừa vô dụng vừa đáng thương.
Xem ra, cô ấy vì hôm nay, đã suy nghĩ rất nhiều. Rõ ràng là là một cô bé đáng yêu như vậy, lại bị bức đến trình độ này, sau này cô ấy nên đi nơi nào đây? Trở về phòng, Bảo Nhi thật vất vả mới tắm rửa sạch sẽ, trở lại hình ảnh lúc đầu của mình. Cô nằm lỳ ở trên giường, chỉ cảm thấy muốn ngất đi, cảm giác đau trên hai gò má không cách nào mất đi, cuối cùng cũng ép cô trào nước mắt. Đây là lần đầu tiên anh cả đánh cô, mà có lẽ cũng là lần cuối cùng, có lẽ chắc chắn nếu cha biết cũng sẽ làm như thế ! Lần này, cô thật sự đã khiến người nhà hổ thẹn rồi, cô cũng nữa không thể quay về bên cạnh người thân nữa, vĩnh viễn không thể quay về.
Nhưng là, giống như mọi người suy đoán, Lương Bằng Uy thật sự tính toán xuống tay với công ty anh cả, thật may là cô đã kìm thời ngăn cản, tin rằng khi Lương Bằng Uy biết kế hoạch thất bại, nhất định sẽ cực kỳ tức giậ