Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đêm Săn Xuân Sắc

Đêm Săn Xuân Sắc

Tác giả: Kim Bích

Ngày cập nhật: 03:52 22/12/2015

Lượt xem: 134693

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/693 lượt.

n đi! Tập đoàn Khâu thị đã giữ được, mà cô cũng không có giá trị lợi dụng, như vậy Lương Bằng Uy sẽ thả cô đi đúng không! Không sai, lúc này là lúc cô nên rời đi, chuyện này tất cả vốn là chuyện không nên xảy ra, nếu không phải bị lừa đi tất cả cảm xúc, cô vốn dĩ sẽ không phải gặp mặt Lương Bằng Uy trong lần tới, hơn nữa cũng sẽ không đối với anh ta. . . . . .Cô không cách nào nhớ lại, tình cảm sôi trào mãnh liệt giày vò như thế nào, nếu như có thể, cô tình nguyện đem phần tình cảm này chôn giấu đi. Nỗi đau từ ngực đau vượt qua cả nỗi đau trên gương mặt , Bảo Nhi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. . . . . .
Bảo Nhi đột nhiên tỉnh táo lại, gian phòng tối om, cô theo bản năng mở đèn đầu giường ra, vốn định xem là mấy giờ rồi một chút, không ngờ bên cạnh lại có thể có người, tầm mắt cô dời đi một cái, sợ hết hồn.
“A! Anh. . . . . .”
Lương Bằng Uy đang ngồi ở mép giường nhìn cô, ánh sáng hơi yếu của đèn đầu giường chiếu vào khuôn mặt của anh,Bảo Nhi không nhịn được nuốt xuống một ngụm nước miếng. Cô quay mặt đi, không muốn để cho anh ta phát hiện gò má bị đánh của mình. Lương Bằng Uy không có động tĩnh, cho đến khi Bảo Nhi không cách nào chịu được không khí trầm muộn này nữa muốn rời đi thì lại bị anh bất thình lình giữ chặt cằm, dùng sức đem mặt chuyển đến dưới ánh đèn. Nhất thời, Lương Bằng Uy thấp giọng xuống, gò má sưng đỏ trước mặt này mơ hồ còn có thể nhìn thấy dấu ngón tay, có thể thấy được lúc ấy sức lực lớn đến mức nào. Ngón tay của anh chẳng biết tại sao lại giảm nhiệt độ, càng ngày càng lạnh lẽo. Cô cảm nhận được thân thể anh run rẩy, hốt hoảng nghĩ muốn hất tay của anh ra, nhưng anh vẫn không buông lỏng, giữ chặt cằm cô, giữ thật chặt.
“Chuyện này, chính là cách cô làm để khiêu chiến tôi sao?”
Âm thanh của anh giống như loại âm thanh băng hàn, làm người ta muốn chạy trốn, lòng của Bảo Nhi nổi lên kinh hãi, cô muốn lui ra, nhưng ngón tay anh lại càng tăng thêm sức lực.
“Buông tôi ra. . . . . . Tôi không biết anhmuốn nói gì. . . . . .” Anh ta biết rồi sao? Hành vi của mình hôm nay .., anh ta biết hết rồi sao?
Ai! Cẩn thận mà suy nghĩ một chút nhất định là…., nhìn anh tính khí đầy lửa thế kia, đại khái nhất định phải rời khỏi chỗ này, rồi sau đó sẽ lập tức ngả bài với anh ta! Thôi! Trời sinh voi sinh cỏ, không phải trước đó cô đã chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi sao? Lương Bằng Uy hung hăng trừng mắt nhìn cô, ” Chuyện hôm nay cô làm, dì Phương cũng đã nói cho tôi biết, bàn tay này. . . . . . mang đến đả kích cho cô không nhỏ nhỉ!” âm thanh anh ta vốn từ lạnh lẽo lại dần dần ấm áp. Bảo Nhi khẽ cắn môi dưới, rũ mí mắt xuống, đối với tầm mắt của anh càng ngày càng không thể chống đỡ được. Cô không muốn cho anh ta nhìn thấy bộ dáng khó coi của mình, “Cứ như vậy coi như hòa nhau. . . . . .”
“Hòa nhau?” Anh không thể tưởng tượng nổi mở to mắt, chợt hất cô ra, đứng dậy hướng cô quát lên: “Ngu ngốc! Cô có biết mình đang nói cái gì hay không? Chuyện như vậy là có thể dùng hòa nhau để giải quyết sao?”
Lửa giận của Lương Bằng Uy bốc lên, khi anh nhìn thấy Khâu Nhậm Diệu lui về phá tan tành hiệp ước thì di Phương điện thoại tới, nghe xong tất cả mọi chuyện, anh cực kỳ tức giận, đem toàn bộ đồ trên bàn toàn bộ hất xuống . Vậy mà, khi anh ở trên đường về nhà, lại phát hiện nguyên nhân mình tức giận không phải là kế hoạch bị phá hỏng , mà là đối với hành động đánh Bảo Nhi của Khâu Nhậm Diệu dù biết anh ta có đang trong cơn giận dữ, anh hận không được chặt Khâu Nhậm Diệu ra làm trăm mảnh. Anh nắm chặt tay lái rung động gay gắt, tất cả đều rối loạn!
Anh luôn cho là kế hoạch mua tập đoàn Khâu thị hoàn mỹ vô khuyết, lại bỏ quên Bảo Nhi. Không! Phải là nói anh căn bản không nghĩ tới, từ trước đến giờ Bảo Nhi là đóa hoa trong nhà kính, lại có thể biết vì người thân mà hy sinh tương lai của mình. Đem chuyện anh ép cô làm tình nhân thành một câu chuyện khác, kết quả là như cô đoán trước, người thân của cô không những đối với cô thất vọng cực độ, thậm chí sẽ vĩnh viễn rời xa cô. Nghĩ đến đây , Lương Bằng Uy cực kì đau lòng, gần như vì cô mà hít thở không thông, đau là rõ ràng như thế. Anh có thể đoán được bộ dáng đau lòng muốn chết của cô , đó là hình ảnh mà anh không nguyện ý nhìn thấy nhất. Bảo Nhi nghe như tiếng sấm rền, đè nén nội tâm khủng hoảng, “Không sai! Đối với anh mà nói có lẽ không thể coi như là hòa nhau ! Chỉ là qua chuyện hôm nay, anh nên hiểu rõ, tôi đã mất đi giá trị lợi dụng rồi.” Nói xong, cô cười. Nụ cười kia có khổ sở đau đớn, hình như là vì tôn nghiêm cuối cùng mà cô làm được tán thưởng. Lương Bằng Uy gặp phải một cỗ đả kích rất lớn, anh nhắm mắt lại, nội tâm không ngờ dâng lên cảm giác tội ác. Trong nháy mắt, có một ý nghĩ lọt vào trong cơ thể, chẳng những để cho suy nghĩ của anh rõ ràng, đồng thời cũng làm cho anh nhìn rõ ràng tình cảm của mình đối với cô. Thì ra là, đây chính là mặt chân thật nhất ? Lương Bằng Uy tự giễu nâng lên khóe miệng.
Anh yêu cô! Trong cơ thể hiện lên cái phần cảm giác tội ác kia đó chính là chứng minh tình yêu với cô đi! Trời ạ! Tại sao? Tại sao a


Snack's 1967