
Tác giả: Như Thi Vấn
Ngày cập nhật: 04:21 22/12/2015
Lượt xem: 1341279
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1279 lượt.
chốt, mấu chốt ở đây là lời Lục Dã Bình vừa mới nói. Bọn đàn ông khi tụ tập với nhau thường hay nói về chủ đề nhạy cảm, nhưng trước mặt chị em phụ nữ bọn họ chưa một lần thất thố, hơn nữa, đều là đồng nghiệp, làm sao có thể nói huỵch toẹt ra được. Không giống như vị giáo sư đại học ngồi trước mặt đây, mới lần đầu gặp mặt, lại đi nói những lời dơ bẩn như vậy. Cô không đẩy ngã ghế đứng dậy bỏ đi là còn nể mặt Tô Nhất Minh. Không đúng! Thật ra là ... nể mặt Điền Thiêm.
Tô Nhất Minh vò đầu bứt tai, anh thử chuyển đề tài, nói đến thời tiết trở lạnh thất thường hôm nay, bác sĩ Trình rõ ràng chẳng chút hứng thú với cái kiểu trò chuyện mà người Anh thích. Anh lập tức giả vờ thành trí thức yêu nước thương dân, quan tâm đến chuyện quốc gia đại sự, chính sách cải cách y tế, bác sĩ Trình lạnh lùng đáp: “Đúng là phải sửa đổi. Người dân không hài lòng, những người làm công tác y tế càng không hài lòng, chính sách này đúng là có vấn đề”. Rồi lại cúi đầu không nói thêm gì nữa.
Trong lúc Tô Nhất Minh vắt óc tìm cách cứu vãn tình thế thì Lục Dã Bình lại nhảy xổ ra, anh ta thấy Tô Nhất Minh chẳng ra làm sao, cướp lời của mình rồi lại đi nói toàn những chuyện chán phèo vô nghĩa. Anh ta cười hì hì vỗ vai Tô Nhất Minh, cao giọng nói: “Bác sĩ Trình, biết người biết mặt mà không biết lòng, phụ nữ nên học cách nhìn hiện tượng mà thấy được bản chất. Vì sao Nhất Minh lại trở thành người đàn ông thành công, tôi đã tổng kết rồi, đó là vì lá gan của cậu ta lớn, dám làm những việc mà người khác không dám. Điểm này từ thời đại học tôi đã nhìn thấy. Lúc đó ký túc xá mà chúng tôi ở người ta quản lý rất nghiêm. Sinh viên nữ không được phép đến ký túc xá nam. Nhưng lúc đó gan Nhất Minh đã to hơn người thường rồi, dám dẫn hoa khôi của khoa về phòng, còn ở qua đêm nữa chứ. Hại bốn anh em chúng tôi phải đi xin ngủ nhờ ở phòng bên cạnh, còn lo ngay ngáy cho cậu ta suốt đêm. Kết quả ngày hôm sau cô đoán xem thế nào? Tên tiểu tử này đi khập khà khập khiễng, tại sao lại như vậy? Ha ha, chính là vì hoa khôi nhà ta trong lúc hành sự làm động tác khó “Hoàng long đại chuyển thân”, không cẩn thận nên làm trẹo chân hắn...”
Tô Nhất Minh chỉ còn thiếu muốn hộc máu tươi chết ngay tại chỗ. Anh không hiểu Lục Dã Bình hôm nay trúng phải tà thuật gì. Mồm tên tiểu tử này không có khóa, không có gì là không dám nói, điểm này thì anh biết, nhưng cũng chỉ là khi tụ tập bọn đàn ông với nhau thôi, chứ trước mặt phụ nữ cậu ra rất văn vẻ nho nhã kia mà. Anh cũng biết Lục Dã Bình không những nhân phẩm không được tốt đẹp cho lắm, mà tửu phẩm cũng rất kém, uống rượu nặng một chút là bắt đầu “phun châu nhả ngọc”, nhưng tửu lượng của cậu ta lại rất tốt, rất ít xảy ra tình huống say bét nhè. Nhưng hôm nay không biết thế nào, anh cảm thấy không thể kiểm soát được tình hình nữa rồi.
Nhưng Trình Vũ Phi chẳng có chút hứng thú nào với quá khứ của anh, cũng chẳng muốn biết tới cùng, cô gật đầu lấy lệ, vẫy taxi bỏ đi.
Tô Nhất Minh ủ rũ cúi đầu trở về phòng cấu cứu, Lục Dã Bình cũng chẳng xảy ra chuyện gì lớn, đang nằm co quắp trên chiếc giường bệnh chật chội gáy khò khò. Cũng may là các y tá nể mặt Trình Vũ Phi đã có đãi ngộ đặc biệt, bệnh nhân thật sự quá đông, nhiều người thậm chí đến chiếc xếp tồi tàn cũng không có mà nằm.
Tô Nhất Minh không chút khách sáo lay Lục Dã Bình đậy, “Cậu ngủ ngon thật đấy. Kế hoạch bao gái hoàn hảo của tớ đều bị cậu phá tan tành rồi đó.”
Lục Dã Bình ngơ ngác, “Tôi có làm chuyện gì đâu.”
“Cậu còn muốn làm gì nữa? Cậu là tên lưu manh, thô thiển dung tục, chọc ghẹo bác sĩ Trình.”
“Cậu chẳng phải cũng là lưu manh sao? Đàn ông không phân biệt lưu manh hay không lưu manh, chỉ phân biệt nghiêm túc hay không nghiêm túc thôi.”
“Nhưng sao cậu lại nói với con gái nhà người ta những lời chết tiệt đó?”
“Con gái nào? Cô ta chẳng phải là người của cậu rồi sao?”
“Tôi đang định theo đuổi người ta, lại bị cậu thọc gậy bánh xe...”
“Trước đó tôi hỏi cậu đến mức nào rồi, cậu chẳng nói là sắp rồi là gì.”
“Thì vốn dĩ ăn một bữa cơm xong là sắp rồi, bây giờ thì bị cậu phá hoại, chắc chắn chẳng còn hi vọng gì nữa.”
“Đó là do tôi uống phải rượu giả, mất hết lý trí, nên không bình thường, không thể trách tôi được...”
“Vậy chẳng lẽ trách tôi? Chằng phải cậu nhất quyết đòi đi cái nhà hàng rách nát đó sao, tôi đã đề nghị là đi nhà hàng sang trọng rồi cơ mà.”
“Nhà hàng nhỏ thì đã sao? Tôi thường ăn ở đó có sao đâu, cậu vừa đến đã có chuyện, đó là do vận cậu năm nay đen, về mà đi chùa thắp nén hương giải hạn đi!”
“Cái nhà hàng đó sao lại bán rượu giả chứ... thật quá thể rồi!”
“Bà chủ nhà hàng là quả phụ, một mình nuôi con rất khó khăn. Chắc chắn những nhà hàng khác thấy bà ta kinh doanh tốt nảy sinh đố kỵ ngầm hại bà ta thôi! Cậu còn nhớ chứ, lần trước có một nhà hàng làm ăn phát đạt bị đối thủ đầu độc chết đấy! Người ta cũng chỉ bán một bình rượu giả thôi, mà đâu có ảnh hưởng gì đến tính mạng.”
“Tiền là do tôi trả, uống phải rượu giả phải nhập viện mà còn đi nói đỡ cho người ta, cảm kích người ta không đầu độc mình chết,