Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đi Về Phía Không Anh

Đi Về Phía Không Anh

Tác giả: Trương Vũ Hàm

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 134329

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/329 lượt.

còn thẳng như trước nữa.
- Hôm nay em phỏng vấn thế nào? - Chu Nam cuối cùng cũng nhận ra sự tẻ nhạt trong căn phòng, anh lêng tiếng hỏi cô.
- Chẳng thế nào cả. - Cô không muốn nhắc đến chuyện đó, - Mình đi siêu thị đi anh, trong tủ lạnh chẳng còn gì cả.
- Bây giờ à? Hơn chín giờ rồi, để lần sau đi.
Đông Tam thôi không nhìn Chu Nam nữa, bâng khuâng nhìn ra bầu trời tối đen bên ngoài cửa sổ. Sữa chua trong hộp đã hết, cô liệng cốc vào thùng rác. Không trúng. Cô cúi xuống nhặt lên, lầm bầm như tự nói với mình:
- Để lần sau vậy.
Trong phút chốc, cô như rơi xuống đáy vực thẳm.






Những điều vụn vặt của cuộc sống sẽ khiến bạn dần dần cảm thấy tuyệt vọng, lòng kiên nhẫn mất đi, tình yêu cũng mất đi. Ban đầu, Đông Tam tưởng rằng có một người có thể cùng cô ngắm mặt trời lặn, cùng cô đi dạo phố ngắm lá rơi là điều tuyệt vời không gì hơn được nữa. Nhưng sau này cô mới nhận ra rằng, cuộc sống hiện thực không chỉ có mặt trời lặn và lá vàng rơi. Những chuyện dưa cà mắm muối hàng ngày, những mâu thuẫn vặt vãnh cứ thế dần dần hình thành rào cản trong tình yêu.
Cô và Chu Nam như hai con nhím đang cố giành lấy chút hơi ấm của nhau. Thương tích chồng chất, nhưng nhất định không bỏ cuộc.
Chuyện làm thêm ở quán cà phê, Đông Tam không nói với Chu Nam. Anh luôn phản đối cô làm những việc linh tinh như vậy. Nhưng Đông Tam cần tiền, cần nhiều hơn số tiền mà Chu Nam giao cho cô hàng tháng, cần một số tiền của riêng mình để có thể tự do chi tiêu.
Hà Cương thường không hay xuất hiện ở quán, hoặc cũng có thể anh ở đó, nhưng cô không nhìn thấy. Mỗi ngày cô làm ba bốn tiếng ở đây, công việc là bưng trà rót nước trong bộ đồng phục màu đỏ gạch và chiếc mũ lưỡi trai sùm sụp chỉ hở ra hai con mắt. Đa phần khách hàng không để ý đến nhân viên ở đây, bộ đồng phục tối màu khiến họ không hứng thú gì. Nhưng đúng là oan gia ngõ hẹp, Đông Tam lại chạm trán Lợi Lợi ở đúng cái quán cà phê hẻo lánh này.
Về sau, khi nghe cô kể lại, Trình Nhược San đã vô cùng kinh ngạc hỏi làm sao cô lại không biết quanh đó là khu nhà giàu nức tiếng, lúc đó Đông Tam mới giật mình nhận ra, thì ra không phải là số mệnh an bài mà là cô tiểu thư nhà giàu Lợi Lợi vốn sống ở gần đấy.
Rầm! Đông Tam đập mạnh quyển thực đơn đang ôm trong lòng xuống bàn. Vành mũ che quá nửa mặt nên hai người họ không sao nhận rõ thái độ của cô. Giọng nói của cô vẫn đều đều như cũ:
- Tôi còn có việc chưa làm xong, hai vị cứ thoải mái lựa chọn, tôi sẽ quay lại sau.
Cô quay người đi, nhưng đời nào Lợi Lợi lại để cô đi dễ dàng như vậy. Cô ta liên mồm gọi “Tam Tam”, khiến cho mọi người xung quanh đều phải quay ra nhìn.
Chu Cẩm Thời thấy tình thế ngày càng xấu đi nên quyết định kéo Lô Lợi Lợi ngồi xuống bên mình.
- Lợi Lợi, em hãy tự trọng chút đi.
Mặt Lợi Lợi thoắt đỏ thoắt trắng, cô ta khẽ liếc nhìn xung quanh rồi tức tối quay về chỗ ngồi. Chu Cẩm Thời cầm quyển thực đơn trên bàn lên đưa cho Đông Tam rồi dịu giọng lên tiếng giảng hòa:
- Xin lỗi, phiền cô cho chúng tôi hai tách cà phê, một suất bánh kem. Cảm ơn.
Đông Tam gật đầu, cứng nhắc trả lời như một con rô bốt:
- Xin đợi một lát.
Chu Cẩm Thời nhân cơ hội khẽ mỉm cười, nháy mắt với cô:
- Phục vụ ở đây tốt thật.
Khi Đông Tam bưng cà phê và bánh kem đến bàn, Lợi Lợi đã quay trở lại với phong thái an nhàn của một tiểu thư đài các và đang ra sức mỉm cười làm duyên làm dáng. Chu Cẩm Thời thì say sưa nói gì đó với cô ta, vừa nhìn thấy cô đến liền lập tức im bặt.
Cô cẩn thận đặt cà phê và bánh xuống, sau đó máy móc lên tiếng:
- Mời quý khách thưởng thức.
Lợi Lợi khẽ nhếch mép khiêu chiến:
- Tam Tam, Chu Nam có biết chuyện cô làm thêm ở đây không? Cô giấu anh ấy phải không?... Có phải cô cần tiền không? Có khó khăn gì thì cứ nói với tôi một câu. Những chuyện khác tôi chưa chắc đã giúp được, nhưng vấn đề tiền nong thì chắc chắn là okie. Chu Nam cũng thật là... đáng lẽ ra anh ấy không nên bỏ mặc cô như vậy, lần sau gặp anh ấy tôi sẽ nói giúp cô...
Đông Tam hít một hơi thật sâu. Từ lúc nào mà cô ta tự cho mình cái quyền nói giúp cô với Chu Nam? Đúng là miệng nam mô bụng bồ dao găm, càng nói ngọt bao nhiêu thì dã tâm càng thâm độc bấy nhiêu. Cô liếc sang Chu Cẩm Thời, vừa đúng lúc gã cũng quay sang nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt nhưng nét mặt thì vẫn không hề thay đổi.
Cô bỗng thấy buồn cười thay cho cái màn hài kịch rẻ tiền của Lợi Lợi, hóa ra cô ta nông cạn hơn cô tưởng:
- Cảm ơn cô Lô đã quan tâm, tôi không muốn sử dụng những đồng tiền có nguồn gốc không rõ ràng. Còn về bạn trai tôi, tôi không muốn người khác đi ba hoa với anh ấy.
Lợi Lợi dường như không để tâm đến miệng lưỡi sắc bén như dao của cô, cô ta nhìn Đông Tam không chớp mắt, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Lẽ nào hai năm qua anh ấy lừa tôi? Tam Tam, có vẻ như hai người không thật sự hạnh phúc.
- Chúng tôi có hạnh phúc hay không, không liên quan gì đến cô cả. Cô Lô, xin đừng quên thân phận của mình.
Mặt Lợi Lợi lập tức đỏ bừng lên.