
Tác giả: Trương Vũ Hàm
Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015
Lượt xem: 134338
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/338 lượt.
Việc Thẩm Đông Tam dừng lại quá lâu ở bàn này đã thu hút không ít những ánh mắt về phía họ. Lợi Lợi lóng ngóng nâng tách cà phê lên nhấp một ngụm. Một lát sau, cô ta quay về với thái độ điềm tĩnh ban đầu:
- Được rồi, ở đây không còn việc gì nữa, cô có thể đi được rồi đấy.
Đông Tam không thèm lưu tâm đến cô tình địch kiêu căng, tò mò hướng mắt về phía Chu Cẩm Thời. Gã công tử từ đầu đến cuối không hề lên tiếng, thản nhiên để co em họ thanh mai trúc mã của mình bị một cô gái khác sỉ nhục mà mặt không đổi sắc. Cô thấy hơi khó hiểu, gã đàn ông này quá bạc tình hay là quá thông minh? Thấy Đông Tam cứ chiếu tướng mãi không thôi, Chu Cẩm Thời mỉm cười gượng gạo:
- Hay là cô ngồi xuống cùng uống một tách cà phê với chúng tôi?
Đông Tam lịch sự từ chối, vừa quay người định bỏ đi thì Lô Lợi Lợi đột nhiên kêu lên thất thanh, kèm theo đó là tiếng ly tách rơi loảng xoảng. Cô quay đầu lại, vừa kịp nhìn thấy tách cà phê đổ tràn trên mặt bàn, nhuộm đen cả chiếc khăn trải bàn trắng muốt.
- Này cô phục vụ, mau qua đây lau đi! - Lô Lợi Lợi không hề có chút luống cuống, ngạo mạn lên tiếng. Tất cả mọi ánh mắt trong phòng đều tập trung vào Đông Tam, chờ đợi. Trò này thì cô đã quá quen rồi, chẳng phải mấy hôm trước cô vừa cố ý dây bẩn chiếc váy đắt tiền của Lô Lợi Lợi sao? Thấy cô đứng im không phản ứng gì, Lô Lợi Lợi bắt đầu nổi cáu:
- Còn đứng đó làm gì! Mau lại đây đi!
Cái giọng bề trên này mới đúng là hình ảnh của cô tiểu thư con nhà giàu mà cô luôn mặc định trong đầu. Một Lô Lợi Lợi hòa nhã, cởi mở đến mức như vị cứu thế sẵn sàng hi sinh mọi thứ cho cô, rồi sẽ đến lúc phải lòi đuôi cáo, cô tin là vậy. Cho nên khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô chỉ nhướng mày nhìn Lợi Lợi một thoáng rồi bước lại, nhanh tay nhấc tách cà phê lên, dùng khăn ăn thấm nước cà phê chảy tràn, rồi cuộn tấm khăn trải bàn lại.
- Cô làm cái quái gì vậy! Cà phê dây sang quần áo của tôi rồi. Váy tôi đắt thế nào cô biết không? Lương hai tháng làm việc của cô cũng không đền được đâu!
Hóa ra chiếc khăn trải bàn trong tay cô bị nghiêng nên cà phê chảy xuống đúng người cô ta. Lợi Lợi tức giận đứng phắt dậy, mặt đỏ bừng bừng, rõ ràng cô ta cũng không quen tỏ thái độ trước mặt nhiều người.
Đang loay hoay giúp thu dọn bãi chiến trường, Chu Cẩm Thời vội ngăn cô ta lại:
- Quá đáng rồi đấy Lợi Lợi, chỉ là một chiếc váy thôi mà. Đợi lát nữa anh sẽ mua đền cho em mười bộ. Mau xin lỗi Tam Tam đi!
Lợi Lợi đẩy tay anh ra, buông một câu ráo hoảnh:
- Cô ta không đáng!
Câu nói cuối cùng của Lợi Lợi như một nhát dao đâm thẳng vào lòng tự trọng của cô. Cô đã phải chịu uốn mình như con tép để cố gắng bươn chải vậy mà cô ta còn không chịu buông tha cho cô. Chưa bao giờ cô oán trách mình đã sinh ra trong nghèo khó. Từ nhỏ đến lớn, cô phải vất vả kiếm sống nhưng luôn cố gắng để không bị người khác khinh nhờn, bởi người mẹ đáng thương của cô trước khi nhắm mắt chỉ kịp nhắn nhủ có một câu: người ta có thể nghèo túng, nhưng không thể không có lòng tự trọng. Bây giờ bà đã sang thế giới khác, có lẽ giờ này đang cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt ngập tràn yêu thương. Cô không bao giờ chấp nhặt những lời mai mỉa của người khác, nhưng lần đầu tiên cô cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương ghê gớm.
Cô đứng thẳng người lên, mặc cho những cái nhìn của mọi người đang tập trung về phía mình, ném thẳng chiếc khăn ăn đẫm cà phê vào người Lợi Lợi đang ngẩng cao đầu, mặt đỏ phừng phừng. Và trong lúc cô ta kinh ngạc đến mức chưa kịp có phản ứng gì, thì Đông Tam đã kịp bồi thêm một cái tát thật mạnh.
Trong bầu không khí im phăng phắc, âm thanh mà cái tát tạo ra càng đanh gọn hơn, làm kinh động đến cả những giọt nắng hè, khiến chúng nhảy nhót không ngừng. Lạnh lùng nhìn “thành quả” đỏ chót của mình trên má Lợi Lợi, Đông Tam bỏ chiếc mũ trên đầu xuống, để lộ đôi mắt đen láy đầy căm phẫn:
- Đây là đòn cảnh cáo cho việc không biết điều của cô. Nếu còn để tôi biết cô vẫn bám lấy bạn trai tôi, thì kết cục của cô sẽ thảm hơn thế này một trăm lần.
Tất cả mọi ngời đều sững sờ trước cảnh tượng ngoạn mục vừa xong. Chu Cẩm Thời nheo mắt nhìn Đông Tam, cô đứng đó đầy kiêu hãnh, ánh mắt lóe lên những tia nhìn sắc lạnh. Anh không hề nghi ngờ tính chân thực trong câu nói của cô. Cô gái này quả là hung dữ như hổ, không nương tay trước bất cứ ai.
Lợi Lợi ôm chặt bên má, hai mắt mở to rưng rưng nước, đôi môi xinh xắn run rẩy không ngừng. Hà Cương lúc này mới bước lại, hắng giọng:
- Thẩm Đông Tam, mau xin lỗi khách đi.
Lợi Lợi vô cùng xấu hổ. Chiếc váy hàng hiệu trắng tinh giờ đã loang đầy cà phê, má vẫn còn bỏng rát cái tát ban nãy của Đông Tam. Chưa bao giờ cô bị sỉ nhục đến như vậy.
- Cô dám đánh tôi? Cô lấy tư cách gì mà đánh tôi? Ngày trước khi cô cướp Chu Nam từ trong tay tôi, tôi cũng không hề nói một câu xúc phạm đến cô, tôi còn chúc phúc cho các người. Giờ quay về đây, chuyện cô ghen tuông vô cớ thế nào, không biết điều thế nào tôi đều biết, nhưng tôi vẫn nghe lời Chu Nam luôn nhường nhịn cô... cô có tư cách gì mà dám đánh tôi?
- Tôi không